Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 27

Ánh mắt của Tạ Minh Hi vẫn âm thầm dán chặt lên đó. Khát nước sao? Sao cứ mãi như thế trước mặt mình? Đôi môi đó... trông thật ngọt ngào.

Một ý nghĩ thoáng qua khiến anh hơi siết tay lại.

Rất muốn thử một lần.

Giang Chiêu cảm thấy mình nói như vậy hẳn giống một kẻ điên, nhưng nếu không nói ra với ai, cậu nghĩ mình sớm muộn cũng sẽ trở thành một kẻ điên thật sự.

Cậu bồn chồn giải thích với Tạ Minh Hi, nhưng vì cúi đầu, cậu hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của anh không hề nghiêm túc lắng nghe như vẻ bề ngoài.

Tầm mắt ấy chỉ dừng lại nơi nửa dưới khuôn mặt cậu, không có chút ý định dời đi. Nếu đối diện với ánh mắt ấy, Giang Chiêu chắc chắn sẽ nhận ra: chẳng có sự đồng cảm hay chuyên nghiệp, chỉ có một vẻ hờ hững đầy giả tạo.

Tạ Minh Hi trong đầu còn đang mải mê với những suy nghĩ chưa rõ ràng, thì Giang Chiêu đã kể xong câu chuyện của mình. Cậu đột ngột dừng lời, ngước đôi mắt đầy e ngại lên nhìn anh, giọng nói run rẩy:

“Bác sĩ Tạ, anh có nghĩ rằng tôi đang suy diễn quá nhiều không? Hay anh nghĩ tôi đã phát điên rồi?”

Nụ cười trên gương mặt Tạ Minh Hi không hề thay đổi, ánh mắt anh ấm áp, giọng điệu và cử chỉ đều lịch thiệp và điềm đạm như mọi khi.

“Sao lại thế được? Cậu đến gặp tôi vốn dĩ là để chữa lành tâm lý mà. Theo tôi thấy, cậu không hề có vấn đề gì cả, chỉ là trong lòng còn cất giữ quá nhiều điều không thể nói cùng ai, vì thế ban đêm mới liên tục gặp ác mộng. Khi nào những điều đó được trút bỏ hoàn toàn, tự nhiên những giấc mơ cũng sẽ biến mất thôi.”

Anh từ tốn bắt chéo một chân lên chân kia, tư thế thoải mái nhưng vẫn giữ được sự chuyên nghiệp.

“Giang Chiêu.” Anh gọi tên cậu, giọng nói dịu dàng nhưng trịnh trọng:

“Cậu rất ổn, không hề có bất kỳ vấn đề nào cả. Cậu chỉ cần nhớ kỹ điều này: Nếu cậu không tin tưởng được người khác, thì ít nhất hãy tin tôi. Tôi không có bất kỳ lý do gì để khiến cậu nghi ngờ, cậu có thể trao cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối.”

Giang Chiêu nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, thoải mái của Tạ Minh Hi, bất giác cảm thấy áp lực trong lòng được vơi đi một chút. Cậu chẳng hiểu vì sao, chỉ biết rằng mỗi lần ở cạnh anh, cậu đều cảm thấy an tâm hơn.

Có lẽ là do mùi hương dễ chịu trên người Tạ Minh Hi. Cậu dần trở nên ỷ lại vào mùi hương ấy, đến mức đã từng hỏi anh thường dùng loại nước hoa hay tinh dầu nào, sau đó mua về làm theo. Nhưng tất cả đều không giống, chẳng hề có tác dụng gì.

Mùi hương ấy dường như đã ngấm sâu vào tận xương tủy của Tạ Minh Hi, là thứ không thể giả tạo hay bắt chước được.

Cũng vì thế mà Giang Chiêu càng thích đến gặp anh hơn.

Cậu cố gắng che giấu cảm xúc của mình, lặng lẽ hít thở sâu, để hương thơm ấy tràn ngập trong khoang mũi. Hai cánh mũi khẽ phập phồng, biểu hiện như một chú động vật nhỏ tham ăn tìm được món khoái khẩu.

Tạ Minh Hi chỉ im lặng nhìn cậu, không nói gì, cho đến khi nhân viên văn phòng đến gõ cửa nhắc nhở. Anh mới mỉm cười lịch thiệp, từ tốn chào tạm biệt Giang Chiêu.

Rời xa mùi hương dễ chịu và an toàn ấy, tâm trạng của Giang Chiêu nhanh chóng trở nên u ám. Suốt đường về, cậu cứ cúi đầu trầm mặc, gương mặt lộ rõ vẻ đầy tâm sự.

Hệ thống dò hỏi:【Ký chủ, tâm trạng cậu không tốt à?】

【Ừm.】

Kể từ khi phát hiện Giang Chiêu sợ ma đến mức có thể khóc ngay lập tức, hệ thống thường xuyên xuất hiện trò chuyện cùng cậu. Có thêm một giọng nói bên cạnh quả thật cũng không tồi, nên Giang Chiêu chẳng hề từ chối sự hiện diện của nó.

【Từ góc độ người ngoài nhìn vào, tôi cảm thấy cậu dựa dẫm vào bác sĩ Tạ hơi quá rồi. Đây đã là lần thứ ba cậu đến tìm anh ta trong tuần này, mà hôm nay mới là thứ tư thôi.】

Ngón tay Giang Chiêu khẽ gõ nhẹ trên đầu gối, ánh mắt lấp lửng khi trả lời:【Nhưng ở cạnh anh ấy tôi thấy an toàn hơn. Trước đây, ở cạnh nhân vật chính thụ tôi cũng có cảm giác như vậy. Nhưng kể từ hôm đó, khi phát hiện anh ta không có bóng, tôi không còn dám ở gần nữa. Tôi sợ người bên cạnh tôi không phải là anh ta, mà là thứ gì khác.】

【Ở bên Tạ Minh Hi, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Vả lại, đối phương tình cờ cũng không phải nhân vật quan trọng trong cốt truyện, và quan trọng nhất, anh ấy là một người thực sự.】

Những lời nói của Giang Chiêu chẳng khác nào một lời khẳng định, rằng cậu hoàn toàn tin tưởng Tạ Minh Hi.