Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 30: Thù hận

Giang Chiêu cố gắng kiềm chế bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, nhìn người đàn ông được đẩy đến trước mặt mình.

Cậu cắn răng chào hỏi, giọng có chút run rẩy: "Lạc... Lạc Du, đã lâu không gặp."

Lạc Du, nhân vật phản diện lớn nhất trong toàn bộ câu chuyện.

Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng sau khi trở về nước, hắn đã khiến pháo hôi gặp tai nạn xe hơi thảm khốc.

Người lái xe khi đó uống rượu, mất kiểm soát và lầm tưởng mình chỉ đâm trúng một con chó mèo hoang. Khi lùi xe, hắn tàn nhẫn cán nát hai chân, thêm một cánh tay, và hơn hai mươi chiếc xương trên cơ thể pháo hôi.

Chỉ qua chuyện này cũng đủ thấy hắn tàn nhẫn và độc ác đến mức nào.

Số phận bi thảm của pháo hôi bắt đầu từ ngày Lạc Du đặt chân về nước, từng bước bị lật mở một cách không khoan nhượng.

Giang Chiêu bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nhưng sự căng thẳng trong lòng đạt đến đỉnh điểm khi người đàn ông trên xe lăn nhấc mắt nhìn cậu một cách thản nhiên.

Cậu sợ hắn đến cực điểm.

Nỗi sợ ấy giống như một sinh vật nhỏ yếu đối mặt với thiên địch của mình, sợ hãi toát ra từ tận trong huyết quản và xương tủy, là cảm giác bị hoàn toàn áp đảo bởi kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Lạc Du tiện tay đưa tạp chí cho vệ sĩ phía sau, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “——Giang Chiêu?” Giọng nói nhẹ nhàng, không lộ rõ cảm xúc, nhưng lại đủ khiến người nghe không rét mà run.

“Cậu thật sự đã đến. Tôi còn tưởng… cậu sẽ không đến.”

Bắp chân của Giang Chiêu theo phản xạ co rút lại, bàn tay vô thức siết chặt tay áo.

Cậu cố lấy lại tinh thần, gượng gạo đáp: “Anh ra nước ngoài lâu như vậy, lần đầu trở về, tôi làm sao có thể không đến được chứ…”

Những lời còn lại dần tan biến khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lạc Du.

Đúng vậy, những câu chào hỏi xã giao sáo rỗng này có thể nói với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện giữa họ. Việc ai ác không ra tay ngay khi gặp mặt đã là giới hạn chịu đựng cuối cùng của hắn rồi.

Giang Chiêu không hề nghi ngờ rằng người đàn ông trước mặt sẽ ra tay với mình.

Mối thù hằn sâu đậm như vậy, nếu đối phương dễ dàng tha thứ, đó mới là điều kỳ lạ.

Kỳ lạ đến mức ngay cả một kẻ ngoài cuộc như cậu cũng sẽ nghĩ rằng, có phải khi ngã từ cầu thang xuống, Lạc Du đã vô tình đánh hỏng đầu óc của mình rồi không.

Lạc Du nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, sau đó thu ánh mắt lại, không quay đầu mà dùng một tràng ngoại ngữ khó hiểu dặn dò gì đó với vệ sĩ. Vệ sĩ nghe xong liền rời khỏi lối đi.

Giang Chiêu nhìn cảnh tượng này, tâm trạng rơi vào mơ hồ.

Vệ sĩ bỏ đi rồi?

Sự mơ hồ còn xen lẫn nỗi sợ hãi, đầu óc bị dọa đến mức không kiểm soát nổi mà bắt đầu suy diễn đủ mọi khả năng có thể xảy ra.

Chẳng lẽ Lạc Du bảo vệ sĩ ra ngoài canh chừng để hắn tiện bề gϊếŧ người diệt khẩu?

Giang Chiêu vô thức quay đầu nhìn theo hướng vệ sĩ rời đi, nhưng bất ngờ bị tiếng nói lạnh lẽo như băng của Lạc Du kéo về thực tại: "Đẩy tôi ra ngoài."

Đồng tử của Giang Chiêu co rút lại: "Tôi... tôi á?"

Lạc Du hỏi lại: "Ở đây còn người thứ hai sao?" Dừng một chút, hắn tiếp lời, "Hơn nữa, với tình trạng của tôi bây giờ, chẳng lẽ Giang thiếu gia không nên chịu trách nhiệm sao?"

Sắc mặt Giang Chiêu lập tức tái nhợt.

Cậu chợt nhớ lại, từ rất lâu về trước, không biết đã đọc được ở đâu một câu nói đáng sợ.

Thù hận là một thứ rất kỳ lạ, sự tồn tại của nó vượt qua mọi giới hạn về thời gian và không gian. Không giống như những thứ khác có thể phai nhạt, tan biến theo thời gian, cũng không bị hư hỏng hay hết hạn.

Nó chỉ ngày một tích tụ, hóa thành một con rắn độc mọc đầy răng nanh sắc nhọn. Một khi có ý định quên đi, nó sẽ cắn sâu vào người, nhắc nhở kẻ mang thù rằng cảm giác căm hận vẫn còn đó.