Giống như mơ trong lúc ngủ, mọi thứ dường như rất rõ ràng, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện bản thân chẳng nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì trong giấc mơ.
Giang Chiêu thực sự không nghĩ ra được có gì không ổn. Cậu đánh dấu lại ngày hôm nay trên lịch, rồi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
Quá mệt mỏi sau một ngày dài, ngay cả khi đã ngủ, cậu vẫn không yên giấc, trong mơ toàn là những sự kiện của ngày hôm qua.
Điểm khác biệt duy nhất là, nếu hôm qua xung quanh cậu đều là con người, thì trong giấc mơ, những người đó… đều là ma.
Cô giúp việc là ma, Lâm Ngọc Vận là ma, tài xế là ma, thư ký là ma, ngay cả bảo vệ cũng lộ ra một khuôn mặt ma quái dữ tợn. Phần đầu giấc mơ có vẻ giống ngày hôm qua, nhưng càng về sau, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Giấc mơ này tách biệt hoàn toàn với thực tế từ lúc cậu ngã khỏi bậc thang.
Hôm qua, cậu ngã đập vào một bậc thang nhô lên.
Nhưng trong mơ, cậu lăn từ trên đỉnh bậc thang xuống tận chân, cơ thể gần như tan nát.
Cậu lăn đến trước chân một ai đó.
Ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt của người kia mơ hồ, bị bao phủ bởi một tầng sương đen dày đặc. Đôi hốc mắt trống rỗng hiện lên chút đường nét mơ hồ, tựa như từ đầu đã không hề có khuôn mặt.
“Giang Chiêu…”
“Chiêu Chiêu.”
“—Giang Chiêu!”
Dường như có người đang gọi cậu, nhưng không rõ là giọng của ai, nam hay nữ đều có, hòa lẫn vào nhau như một tấm lưới khổng lồ, tóm gọn con mồi lạc lối không đường thoát.
Cậu bị dính chặt vào sợi tơ độc của con nhện. Qua lớp mạng nhện, cậu nhận ra có thứ gì đó đang tiến về phía mình.
— Thứ đó đang bò tới.
Giang Chiêu cảm nhận được không chỉ một cái chân, mà âm thanh sột soạt như thể là của một sinh vật nào đó trong bóng tối, thứ không bao giờ lộ diện trước ánh sáng. Chưa bao giờ cậu căm ghét thính giác và trí tưởng tượng của mình như lúc này.
Cậu nghe thấy tiếng những cái chân cọ xát vào nhau, có lẽ không chỉ một đôi. Trên đó dường như còn có thứ gì khác, nhưng cậu không thể nhận ra.
Càng không nhận ra, cậu lại càng khϊếp sợ.
Sinh vật không rõ nguồn gốc ấy đã đến bên cạnh cậu, những cơ quan miệng phát ra âm thanh sắc nhọn, như thể đang truyền đi một tín hiệu nào đó.
Cậu không hiểu, nhưng cũng có thể đoán được.
Từ khi âm thanh đó vang lên, vô số tiếng sột soạt từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến chỗ cậu.
Vô số chân, vô số sinh vật kỳ dị bao vây cậu ở chính giữa.
Một chiếc râu phủ đầy lông rủ xuống bên má cậu, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, từng nhịp từng nhịp chạm vào mặt cậu.
Gió từ đâu đến chứ?
Giang Chiêu khó khăn nghiêng đầu, đôi tai nhạy bén bắt được hơi thở nhẹ nhàng gần như không tiếng động từ phía bên má.
Cậu lập tức cứng đờ.
Không phải gió, đó là con quái vật đang thở trên mặt cậu, chiếc xúc tu chạm vào má cậu chính là râu của sinh vật đó.
Dường như nhận ra cậu đã phát hiện ra sự tồn tại của nó, con quái vật há miệng, một luồng gió tanh tưởi từ từ phả tới, mùi máu nồng nặc đến mức khiến người ta chỉ muốn nôn. Nó ghé sát lại, thì thầm bên tai cậu bằng giọng khàn đυ.c: “... Bắt được ngươi rồi.”
Nhiều chiếc xúc tu hơn nữa chạm vào người cậu.
Ban đầu là những động chạm dò xét, sau khi xác nhận con mồi này thơm ngon, chúng đột ngột lao tới, há rộng miệng, tỉ mỉ ngửi khắp cơ thể cậu như đang tìm kiếm điều gì đó.
Rất nhanh chóng, — nó tìm thấy.
Hệt như cách người ta chọn phần ngon nhất của món tráng miệng để ăn đầu tiên, trong cơn căng thẳng tột độ, trong đầu Giang Chiêu chợt nảy ra ý nghĩ kỳ quái này.
Quần áo cậu bị lật lên, để lộ làn da mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng.
Những chiếc răng sắc nhọn ấn vào da cậu, một thứ chất lỏng nhớp nháp nhỏ xuống cơ thể cậu, không rõ là thứ gì, có lẽ là máu.
Nó tìm được vị trí, rồi hung hăng cắn một cái thật mạnh!
——Giang Chiêu giật mình tỉnh dậy.
Trước mắt cậu là căn phòng ngủ quen thuộc như mọi ngày, ánh trăng qua khung cửa kính trên ban công chiếu vào, nhuộm thảm trắng như tuyết bằng một lớp ánh sáng mờ nhạt. Dưới phòng cậu là vườn hoa của gia tộc Giang, nơi mùi hương dịu dàng của đêm lan tỏa, những bông hồng được hái vào ban ngày nằm yên lặng trên tủ đầu giường, bên cạnh là bình hoa chứa một bó cúc nhỏ xinh đang nở rộ.