Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 11

Giọng của Giang Chiêu có một sức hút kỳ lạ, như thể đang khe khẽ hát ru cho một người mất ngủ lâu ngày, dịu dàng, nhưng cũng trong trẻo và thuần khiết. Nó giống như một dòng suối trong veo, sâu thẳm, giấu kín những báu vật vô giá mà từ trước đến nay chưa ai phát hiện.

Lại giống như tiếng mèo kêu, mềm mại nhưng mang theo móng vuốt nhỏ, dường như đang móc vào thứ gì đó.

Giang Chiêu thử quay đầu lại, liếc nhìn thoáng qua. Lâm Ngọc Vận cúi đầu, tóc mái mềm mại rủ xuống, che khuất hoàn toàn đôi mày mắt của anh.

Khoảnh khắc này, sự dịu dàng thường thấy ở anh biến mất, thay vào đó là một sự lặng lẽ khó đoán, như thể cả thế giới đều dừng lại.

Giang Chiêu bất giác cảm thấy sợ hãi.

Phản ứng bản năng của một loài động vật nhỏ hiện lên, một giọt mồ hôi bất chợt rịn ra nơi cổ cậu.

“Anh Lâm?”

“...Ừm?”

Giang Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

“Sao anh lại ngẩn ra thế? Xoa xong chỗ này, phần còn lại để em tự làm được rồi.”

Lâm Ngọc Vận nhẹ nhàng nói: “Cổ tay em cũng bị trầy, tự làm sẽ không tiện.”

“Phải rồi.” Anh khựng lại một chút, rồi bất ngờ hỏi: “Chữ ‘Chiêu’ trong tên em là chữ nào?”

“Chữ Chiêu gồm bộ ‘Nhật’ và ‘Đao’."

Bản gốc đây: 日刀口的昭 * Thông tin chi tiết về chữ "昭" (Chiêu) : Chữ này được tạo thành từ ba bộ thủ:

* Nhật (日): Bộ này tượng trưng cho mặt trời, mang ý nghĩa về sự sáng sủa, rực rỡ.

* Đao (刀): Bộ này tượng trưng cho con dao, mang ý nghĩa về sự sắc bén, quyết đoán.

* Khẩu (口): Bộ này tượng trưng cho cái miệng, mang ý nghĩa về sự nói năng, giao tiếp.

“Thật sao?”

Trước mặt Giang Chiêu là một hàng tủ y tế, mặt tủ được lau sạch bóng, mơ hồ phản chiếu hình ảnh phía sau cậu. Thanh niên đứng sau cậu cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt từ trên cao bao phủ cậu như đang quan sát một chú chim hoàng yến đã rơi vào l*иg giam.

Mà điều anh sắp làm tiếp theo...

——Không nghi ngờ gì nữa, chính là bẻ gãy đôi cánh mà chú chim dùng để trốn thoát.

Tay của Lâm Ngọc Vận lạnh buốt.

Không hiểu sao, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giang Chiêu. Cậu cảm thấy nhiệt độ của bàn tay ấy giống hệt nhiệt độ của người chết.

Cậu lắc đầu, cố gắng xua đi suy nghĩ hoang đường đó.

Không thể nào, cốt truyện trong nguyên tác sẽ không sai, nhân vật chính thụ là một con người sống sờ sờ, không phải ma quỷ.

Sau gáy cậu truyền đến một cảm giác chạm khẽ mơ hồ, có lẽ là ngón út của người kia, động tác rất nhẹ, chắc là vô ý thôi.

“Duỗi chân ra.”

Giang Chiêu làm theo, bắp chân bên phải của cậu bị trầy một mảng lớn. Da chân chưa từng tiếp xúc với ánh nắng, vết bầm tím nổi bật trên làn da trắng như tuyết, trông vô cùng gai mắt.

Lâm Ngọc Vận vừa thoa dầu thuốc vừa hỏi:

“Khi ở trên núi, em bị trượt chân sao?”

“Ừm… Sau cơn mưa bậc thềm hơi trơn, nên em không cẩn thận ngã.”

“Vậy lần sau nên cẩn thận hơn. Em xem—”

Lâm Ngọc Vận bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt hướng về vết thương trên trán Giang Chiêu, vô tình chạm phải ánh nhìn của cậu, chỉ trong hai giây ngắn ngủi.

“Đầu tiên là đập trán, rồi lại lăn từ bậc đá xuống, đúng là tai nạn liên tiếp.”

Bốn chữ cuối anh nói rất nhẹ, như chỉ thoáng thở ra.

Giọng nói càng dịu dàng, bàn tay đang chạm vào chân cậu lại càng mạnh hơn.

Giang Chiêu không nhịn được, rụt chân lại, một hành động bình thường nhưng lại khiến Lâm Ngọc Vận khựng lại trong giây lát. Ngay sau đó, anh gần như cứng rắn đưa tay kéo chân cậu trở lại vị trí cũ.

Giang Chiêu không phản kháng, chỉ ngẩn người, im lặng.

Khi xử lý xong các vết thương, trời đã hoàn toàn tối.

Giang Chiêu nhìn xuống bàn chân đang sưng tấy của mình, ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Có xe lăn không? Em thế này không tiện đi lại.”

Lâm Ngọc Vận ra ngoài hỏi, không lâu sau đã quay lại với hai tay trống không. Anh lắc đầu: “Xe lăn trong bệnh viện đều đã cho thuê hết. Tôi đã đặt làm một cái, khoảng hai, ba ngày nữa sẽ có.”

Giang Chiêu định nói gì đó nhưng thấy Lâm Ngọc Vận quay lưng lại và ngồi xuống.

Đây là... muốn cõng cậu sao? Giang Chiêu không yên tâm hỏi: “Anh làm được chứ?”

Đáp lại cậu là câu trả lời chắc chắn.

Giang Chiêu thử vươn tay ra, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng ôm lấy cổ đối phương, cơ thể cậu nhẹ bẫng khi tựa vào tấm lưng rộng phía trước.

Lâm Ngọc Vận đứng dậy một cách vững vàng, cõng cậu đi thẳng đến cổng bệnh viện, mãi đến khi lên xe mới đặt cậu xuống.

Chiếc xe bật đèn pha, lặng lẽ chạy xuyên qua bóng tối.