Chiếc xe thẳng tiến đến bệnh viện tư nhân.
Kết quả kiểm tra cho thấy cậu bị chấn động não mức độ trung bình. Chân không gãy xương, chỉ bị trật, nhưng cơ thể thì trầy xước khắp nơi, còn có nhiều vết bầm tím. Nghiêm trọng nhất là vết bầm ở vai, đã chuyển màu đen sậm, trông vô cùng đáng sợ.
Khi băng bó, mẹ Giang đứng bên cạnh vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, xong lại không nhịn được mà trách móc cậu: “Đi đứng kiểu gì mà bất cẩn thế, nghe Tiểu Lâm nói con không tập trung, còn quay đầu nhìn cái gì nữa. Trên núi này có gì hay mà nhìn, giờ thì ngã ra nông nỗi này, vừa lòng chưa?”
Giang Chiêu mím môi, trong lòng lặng lẽ phản bác.
Cậu là bị dọa sợ, nhưng lý do này nói ra sẽ chẳng ai tin, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ do chấn động não nên trí nhớ cậu mới rối loạn.
Không sao, có những chuyện chỉ cần mình cậu biết là được.
“Nâng áo lên một chút.”
Cô y tá đang định thoa dầu thuốc lên vết bầm ở vai cậu thì Lâm Ngọc Vận, người vẫn đứng bên cạnh im lặng từ nãy đến giờ, bất ngờ đưa tay ngăn giữa hai người.
“Để tôi làm, Chiêu Chiêu không thích người khác chạm vào mình. Hơn nữa, tôi mạnh tay hơn, thuốc cũng sẽ dễ thoa đều hơn.”
Cô y tá sững người, nhưng nhìn thấy anh khẽ cười, đôi mày mắt bị tóc lòa xòa che khuất toát lên vẻ dịu dàng, thế nhưng lại vô tình mang theo sự lạnh lẽo và uy nghiêm khiến người ta không dám cãi lại, như một con rắn hờ hững nhưng nguy hiểm.
Cô vô thức đưa lọ dầu thuốc ra.
Chàng trai trẻ ngồi trên giường quay lưng về phía họ, vì không thấy được, nên trong giọng nói lộ ra chút nghi hoặc: “Anh Lâm?”
Cô y tá trông thấy người thanh niên dịu dàng đổ dầu thuốc ra tay, sau đó chậm rãi áp bàn tay lên vùng bầm tím đen sậm kia. Người thanh niên ngồi trên giường khẽ run lên, như vì đau, mà cũng như vì một lý do nào khác.
Cô y tá sững người tại chỗ, không kịp phản ứng khi bất ngờ nghe thấy một tiếng rên nhỏ.
Là tiếng thanh niên khẽ hừ.
Vết bầm tím đáng sợ như vậy, sao có thể không đau?
Chỉ có duy nhất một tiếng đó, sau đó tất cả đều bị chàng trai cố gắng nuốt xuống. Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô y tá nghe thấy một câu dặn dò:
“——Cô có thể ra ngoài rồi, ở đây có tôi là đủ.”
Cô lui ra, trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại hai người.
Mẹ Giang tối nay phải tham gia tiệc, để lại thư ký rồi rời đi.
Giang Chiêu nhắm chặt mắt, cắn mạnh vào bên trong má, đau nhưng cậu có thể chịu được. Cậu cẩn thận kiểm soát nhịp thở, không để mình phát ra âm thanh.
Bàn tay trên vai cậu chậm rãi xoa bóp, lòng bàn tay lạnh lẽo, điều này cũng dễ hiểu. Hiện giờ vẫn còn *rét nàng Bân, có người cơ địa lạnh, thời tiết thế này dễ tay chân lạnh buốt.
*Rét nàng Bân là đợt rét muộn ở miền Bắc do ảnh hưởng của không khí lạnh từ phía Bắc tràn xuống. Rét nàng Bân thường kèm theo mưa nhỏ, mưa phùn do không khí lạnh đưa hơi nước từ biển vào. Không chỉ là một đợt rét đậm, ở nhiều nơi còn xảy ra hiện tượng giông lốc, mưa đá hay gió giật mạnh.
Dầu thuốc cũng lạnh, nhưng khi xoa vào vết bầm theo động tác, nhiệt độ dần tăng lên, trở thành cơn đau bỏng rát.
Giang Chiêu cắn chặt răng.
Chủ nhân của bàn tay dường như nhận ra sự căng cứng của cậu, giọng nói hạ thấp: “Thật sự không thích bị người khác chạm vào?”
Cậu lắc đầu.
Bàn tay kia chậm lại: “Sao không nói gì? Không muốn nói chuyện với tôi à?”
“Không phải.” Giang Chiêu ngừng lại một chút, rồi khẽ nói: “Chỉ là... hơi đau quá thôi...”
Động tác của nhân vật chính thụ lập tức dừng lại.