Hóa ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng, giờ thì cậu đã tỉnh.
Cảm giác bị một con nhện khổng lồ theo dõi vẫn còn rõ ràng đến rợn người. Giang Chiêu có nhiều nỗi sợ, nhưng lớn nhất là hai thứ: những con ma bí ẩn và những con nhện tám chân, phủ đầy lông, cùng vô số con mắt.
Cánh tay cậu nổi đầy da gà, cổ họng khô khốc, nhưng cái máy nước gần nhất lại nằm dưới bếp.
Giang Chiêu do dự một lúc, rồi vịn vào tường, khó nhọc nhảy lò cò bằng một chân xuống lầu.
Đây là lúc tối đen nhất trong đêm, cửa sổ bếp dường như chưa được đóng chặt, gió thổi lùa vào mang theo âm thanh xào xạc.
Cậu vừa đổ mồ hôi lạnh xong, cơ thể lại bị gió thổi khiến càng thêm lạnh lẽo.
Cậu nuốt ngụm nước, ánh mắt cảnh giác quét khắp xung quanh.
“——Chiêu Chiêu?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, khiến Giang Chiêu giật mình, tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cậu vốn đang tựa lưng vào tường ngoài nhà bếp, vì hoảng loạn mà mất thăng bằng, cả người ngã ngửa ra sau, va vào chiếc tủ phía sau.
“Rầm!”
Bình hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tiếng động đó lại khiến cậu càng hoảng hơn, cơ thể nghiêng sang hướng ngược lại.
Lần này, có người đỡ lấy cậu.
Khi đã đứng vững, Giang Chiêu nhận ra đó là Lâm Ngọc Vận.
Anh mở miệng hỏi, giọng nói dịu dàng: “Sao trông em lại như vậy? Như thể vừa làm trộm gì đó.”
Giang Chiêu nắm chặt ly thủy tinh trong tay, hơi lắp bắp giải thích: "Em tỉnh dậy thấy hơi khát nên xuống tìm nước uống."
"…Anh Lâm, còn cái bình hoa vỡ dưới đất thì sao?"
Lâm Ngọc Vận liếc nhìn qua, không mấy bận tâm: "Ngày mai tôi sẽ nhờ người giúp việc dọn dẹp, không cần lo lắng."
Giang Chiêu đặt chiếc ly đã dùng lên bồn rửa trong bếp, khẽ gỡ tay người kia ra một cách mơ hồ.
"Em uống xong rồi, giờ muốn về phòng." Nói đến đây, cậu như nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Anh Lâm xuống đây làm gì vậy?"
"Tôi cũng xuống uống nước thôi. Nửa đêm tỉnh dậy thường hay khát."
Giang Chiêu không biết nói gì thêm, lặng lẽ lùi lại vài bước, bám vào tường định quay về phòng —
"Chiêu Chiêu," Lâm Ngọc Vận cất tiếng gọi, "Trước khi em ngủ, bác sĩ tâm lý đã gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã đặt lịch vào thứ Hai tuần tới. Trước đó, dì em đã nói với tôi chuyện xảy ra trên biển đã để lại bóng ma tâm lý khiến em mất ngủ suốt thời gian qua. Dì và tôi đều rất lo lắng cho em. Bà ấy cho rằng, em nên thử làm trị liệu tâm lý."
"Em à, dì em cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, đừng giận nữa. Dù sao thì…" Anh ta ngập ngừng một chút, rồi tiếp: "Người chết thì không thể sống lại được."
Cả người Giang Chiêu khẽ run lên. Đúng rồi, chuyện này lại đến.
Cậu không muốn đi gặp bác sĩ tâm lý, đây chính là điểm yếu của cậu.
Nhân vật pháo hôi trong nguyên tác đã bị ám ảnh bởi việc gϊếŧ nhầm người, khiến mấy đêm liền không ngủ được.
Nhân vật chính thụ muốn thăm dò cậu ta nên đã giới thiệu một bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước, dự định sử dụng thuật thôi miên lên cậu.
Tuy nhiên, pháo hôi từ trong lòng không muốn thừa nhận sự thật này, dù bị thôi miên cũng không nói ra chân tướng. Ngược lại, cậu còn vô tình bộc lộ hoàn toàn sự căm ghét đối với nhân vật chính thụ.
Chi tiết này có liên quan trực tiếp đến cái kết của pháo hôi, xuất hiện ở phần sau của nguyên tác.
Cậu đã nghiên cứu kỹ lưỡng, nếu muốn thay đổi kết cục, cậu phải bắt đầu từ đây.
Cuốn sách này về sau phát triển theo hướng đôi bên cùng mạnh lên và bảo vệ nhau. Vì vậy, nếu muốn sống sót, trước tiên cậu phải bắt đầu từ nhân vật chính thụ, sau đó thông qua nhân vật chính thụ để làm nhân vật chính công giảm bớt sự thù hằn đối với cậu.
Giang Chiêu lén nhìn nhân vật chính thụ, cố tỏ vẻ bình tĩnh.
"Ừm… Em nghe lời anh Lâm."
Lâm Ngọc Vận thấy cậu ngoan ngoãn thì rất hài lòng, khẽ gật đầu. "Cũng muộn rồi, để tôi đưa em về phòng ngủ."
Không đợi Giang Chiêu từ chối, anh ta đã trực tiếp bế ngang cậu lên.
Giang Chiêu hơi hoảng loạn.
Đây là lần thứ hai nhân vật chính thụ bế cậu kiểu công chúa.
Đối phương bế cậu một mạch về phòng, đặt cậu xuống giường rồi mới buông tay.
"Ngủ ngon, Chiêu Chiêu."
—— "Tách."
Ngọn đèn ngủ duy nhất trong phòng cũng đã tắt.