Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 81: Thu hàng ở làng Đồng Tâm

Trình Viện Viện dần dần mất dần sức lực để chống cự, ngay khi cô ta nghĩ rằng mình sắp mất mạng thì trưởng phòng Bạch đột nhiên buông tay.

"Đây chỉ là một bài học nhỏ dành cho cô, nếu cô còn dám đe dọa tôi thì tôi sẽ không nương tay đâu." Trưởng phòng Bạch nhìn Trình Viện Viện đang ngồi bệt trên đất, thở hổn hển, với vẻ mặt không cảm xúc.

Trình Viện Viện ngây người gật đầu, cô ta sợ đến mức chân mềm nhũn, cổ họng cô ta không thể phát ra tiếng, cũng không ngờ rằng hắn ta lại tuyệt tình như vậy.

Trưởng phòng Bạch tức giận bỏ đi, lúc đó Trình Viện Viện mới thở phào như được ân xá tay cô ta siết chặt mặt đất, móng tay đều gãy cũng chẳng để tâm.

Tại sao bọn họ lại phải đối xử với cô ta như vậy! Cô ta không đáng phải có kết cục như thế này.

Cô ta càng nghĩ càng hận cái người phụ nữ phương Nam đó.

Ở một bên khác, Diêu Xuân Nha đã báo án xong cảnh sát thành phố lập một nhóm điều tra và đã đưa tên người buôn người từ huyện về.

Tên buôn người không chịu nổi sự thẩm vấn của cảnh sát, đã thừa nhận tội danh của mình và khai ra Trình Viện Viện.

Cảnh sát lập tức cử người đi bắt Trình Viện Viện, nhưng kết quả là không tìm thấy tung tích của cô ta, sau đó tìm thấy đồ vật của Trình Viện Viện trên cây cầu Đại Dương.

Có người nói rằng thấy một cô gái nhảy từ trên cầu xuống, nhưng không thấy xác của cô ta.

Cảnh sát tìm thấy trong số đồ vật để lại một bức thư, là thư tố cáo cũng chỉ ra rằng cô ta đã quá sợ hãi nên tự vẫn.

Người được đề cập trong bức thư tố cáo là trưởng phòng Bạch của đồn công an huyện.

Không ngờ rằng trưởng phòng Bạch lại lợi dụng chức quyền để giúp bọn buôn người thuận lợi, sau khi điều tra thì mọi điều đều đúng sự thật, trưởng phòng Bạch bị cách chức và bị giam giữ tại cục công an thành phố.

Về những người đã giúp Trình Viện Viện lừa Diêu Xuân Nha, vì biết sai kịp thời mà đã thả Diêu Xuân Nha, nên được hưởng án nhẹ, chỉ bị giam 5 ngày rồi được thả về nhà.

Cuộc sống trở lại bình yên, Lộ Nghiêu cũng trở về sau một thời gian dài.

Anh quay lại nơi làm việc báo cáo, nghe nói về những chuyện dạo gần đây của Diêu Xuân Nha, báo cáo chưa viết xong đã xin nghỉ về nhà.

Chiếc túi hành lý trong tay bị vứt xuống đất, ôm chặt lấy Diêu Xuân Nha không buông lo lắng nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh lại không thể ở bên cạnh em, anh thật không đủ tư cách làm chồng."

Diêu Xuân Nha có thể cảm nhận được sự bất an của anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, nói: "Em không sao, em còn khỏe mà đúng không?"

Cô cũng không để ý khi nói chuyện với Lộ Nghiêu, giọng nói của cô có chút run rẩy, sự mạnh mẽ mà cô đã thể hiện trước mặt người khác trong nhiều ngày qua giờ đây dần tan biến trước người quan trọng nhất lộ ra sự mềm yếu.

Ngày hôm sau Ngô Minh đến, Diêu Xuân Nha đã tìm cho cậu ấy một nhà nghỉ gần khu nhà thân nhân đến tối ăn cơm tại nhà cô.

"Cậu tối nay về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta sẽ đi xem làng gần đây trước, nếu thuận lợi thì cậu có thể đem hàng về An Thành để bán." Khi tiễn Ngô Minh ra ngoài, Diêu Xuân Nha nói.

Ngô Minh đương nhiên nghe lời cô, "Được rồi, chị dâu sáng mai em sẽ đến."

Dù không tiện lắm, nhưng trong sân đông người, sợ bị người khác nhìn thấy lại bàn tán Diêu Xuân Nha lắc đầu, "Tôi đợi cậu ở bến xe nhé."

Hai người hẹn gặp nhau ở bến xe, trong lúc chờ xe thì gặp được người quen.

"Chị dâu, chị cũng đi làng Đồng Tâm sao?" Diêu Xuân Nha lên tiếng chào hỏi trước.

Người đến chính là Chị dâu La, "Đúng vậy, nhà mẹ đẻ tôi ở đó, gia đình có em dâu sinh con nên tôi đi xem."

Nói rồi, cô ấy còn khoe cái giỏ trong tay, bên trong có đường đỏ và trứng.

Chị dâu La thấy bên cạnh Diêu Xuân Nha có một người đàn ông lạ, cũng không hỏi nhiều chỉ tán gẫu:

"Hôm qua tôi nghe La Bằng nói, Trình Viện Viện có thể là chết giả."

Diêu Xuân Nha thật ra đã nghi ngờ việc này từ lâu, nghe như vậy cũng không thấy bất ngờ, "Cô ta không giống như người có tính cách muốn kết thúc cuộc đời."

"Tuy băng ở sông Đại Dương đã tan, nhưng dòng nước không đến nỗi chảy siết người mà rơi xuống nước cũng không thể trôi xa như vậy, không đến nỗi đến bây giờ vẫn không ai tìm thấy xác của cô ta."

Cô nhún vai, "Có thể Trình Viện Viện sớm đã rời khỏi đây rồi."

Nhưng Chị dâu La lại không nghĩ như vậy, "Tôi cảm thấy cô ta là người quá cực đoan, cô phải cẩn thận đấy, đừng để bị cô ta hãm hại."

Cô ấy tốt bụng nhắc nhở "Dạo này ra ngoài tốt nhất là đừng đi một mình, tôi ở nhà cũng không có việc gì, cô đi chợ hay gì thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ làm bạn đi chung với cô."

Diêu Xuân Nha trước tiên cảm ơn, rồi giới thiệu Ngô Minh, "Chị dâu yên tâm em rất cẩn thận mà, đã gọi em chồng đến rồi chị xem cậu ấy to lớn như vậy, em còn chịu thiệt sao."

Thì ra là em từ bên chồng, Chị dâu La lướt nhìn một cái không để lại vết tích, "Vậy thì tốt có người đi cùng cô Lộ Nghiêu đi làm cũng yên tâm hơn."

Diêu Xuân Nha gật đầu, đùa rằng: "Đúng vậy, nhìn thấy em trai đến, hôm nay đi làm bước chân cũng nhẹ nhàng hơn."

Hai người nhiệt tình trò chuyện, xe cũng vừa lúc vào bến. Khi chuẩn bị xuống xe, Chị dâu La mời Diêu Xuân Nha đến nhà mẹ đẻ chơi một chuyến.

“Lần sau nhé chị dâu, lần đầu tiên đến nhà mà không mang gì theo thì không hay lắm.” Diêu Xuân Nha từ chối cô ấy.

Chị dâu La nói: “Có gì đâu, đều là người nhà cả nói như vậy thì có vẻ xa cách quá.”

“Lần sau nhé, chị không phải nói em dâu của anh trai vừa sinh em bé sao, em còn dẫn theo đàn ông đến không tiện lắm.” Diêu Xuân Nha suy nghĩ khá toàn diện.

Chị dâu La: “Thế được, lần sau nhất định phải đi dạo với tôi đấy.” Sau khi xuống xe, ba người tách ra trước trạm xe.

Diêu Xuân Nha là lần đầu đến thôn Đồng Tâm, đi đâu cũng đều theo cảm xúc.

“Chúng ta đi dạo trong thôn nhé.” Cô đi trước Ngô Minh theo sát phía sau, “Chị dâu, hay là chị chỉ cho em cách làm đi, em sẽ đi thu gom, chị tìm chỗ ngồi đợi em?”

Diêu Xuân Nha vẫy tay, “Cùng đi đi, tôi cũng không mệt lắm.”

Hai người đi một lúc thì thấy phía trước có vài đứa trẻ đang chạy nhảy vui vẻ.

“Nhóc, các em đang chơi gì thế…” Diêu Xuân Nha đi tới, nhanh chóng hòa nhập cùng bọn trẻ.

Ngô Minh sợ vẻ mặt dữ dằn của mình làm trẻ con sợ, đứng cách xa một chút chờ.

Cậu thấy Diêu Xuân Nha hình như đã lấy cái gì đó phân chia cho bọn trẻ, rồi nói một vài câu, bọn trẻ liền tản ra.

Đang thắc mắc, Ngô Minh thấy Diêu Xuân Nha vẫy tay gọi cậu lại, “Ngô Minh, lại đây ngồi đợi nhé.”

Ánh nắng sau 10 giờ ấm áp tỏa ra, Diêu Xuân Nha ngồi dưới chân tường của một nhà dân, tận hưởng ánh nắng.

Ngô Minh đứng bên cạnh, Diêu Xuân Nha không đi cậu cũng không hỏi, mọi hành động đều nghe theo chỉ huy.

Không lâu sau, một bà lão tóc bạc trắng từ nhà phía sau đi ra, nhìn hai người một lúc, hỏi: “Nghe cháu của tôi nói, các cháu đang thu gom hàng từ trên núi à?”

Diêu Xuân Nha mở mắt, cười đáp: “Vâng ạ, bà có không?”

Nhìn thấy người trẻ tuổi trước mắt có làn da trắng trẻo và đáng yêu, bà lão mở lòng một chút, “Có một ít, các cháu xem có được không, tôi cũng không biết đồ này giá cả thế nào nếu các cháu thấy được thì cứ lấy đi, đưa cho tôi chút tiền là được.”

Diêu Xuân Nha nghe xong đứng dậy, “Vậy thì phiền bà quá.”

Nhà bà lão còn nhiều hàng hóa, Diêu Xuân Nha lại mua được mười cân gạo nhỏ, rẻ hơn nhiều so với cửa hàng cung ứng, lại không cần phiếu việc buôn bán thế này thật có lãi.

Khi cô và Ngô Minh mang theo gói hàng ra ngoài, đúng lúc gặp một đứa trẻ khác dẫn theo người lớn trong nhà đến.

Người dân địa phương ban đầu tưởng con mình đang đùa, nhưng thấy Diêu Xuân Nha xách đồ từ nhà họ Triệu đi ra, mới tin họ thật sự đang thu gom hàng từ trên núi.

Sợ đợi lâu không xếp hàng được, vội vàng hỏi: “Cô bé nhà tôi còn có nấm khô và hạt óc chó phơi, các cháu có thu không?”

Có tiền lệ, những người dân địa phương khác cũng lần lượt đến, Diêu Xuân Nha và Ngô Minh bận rộn không ngừng.

Cuối cùng thực sự không thể mang thêm được nữa, chỉ có thể từ chối những người dân chậm chân, và nói với họ một thời gian nữa sẽ quay lại, như vậy mới không làm cho những người dân chưa bán được đồ thất vọng ra về.

Ngô Minh cầm hai bao lớn, Diêu Xuân Nha cũng cầm theo đồ có thể nói là đi không uổng công.

Hai người vừa đến trạm xe, liền thấy Chị dâu La, vốn nói sẽ ở nhà vài ngày, bây giờ vừa đi vừa lau nước mắt, còn chưa thấy Diêu Xuân Nha.

“Chị dâu, chị làm sao vậy?” Diêu Xuân Nha để đồ xuống, vội vàng chạy tới quan tâm hỏi.