"Ồ? Tôi muốn nghe xem còn có chuyện gì tốt hơn việc thưởng thức cô đây?" Người đàn ông nắm cằm của Diêu Xuân Nha "Không phải cô đang chơi trò lừa gạt tôi đây chứ?"
Hắn ta đẩy Diêu Xuân Nha ngã xuống, "Đáng tiếc là tôi chẳng còn kiên nhẫn với cô nữa."
"8000 đồng! Anh không có hứng thú sao!" Diêu Xuân Nha lùi lại mấy bước, ngồi dậy, "Nhà tôi có 8000 đồng tiền gửi, anh không hứng thú sao?"
Mới vừa rồi, 200 đồng chính là để người đàn ông này nếm thử lợi ích để tạo điều kiện cho việc này.
"8000 đồng? Cô đang lừa ai thế?" Người đàn ông rõ ràng không tin, "Nhà cô mà có 8000 đồng thì sao còn ở cái nhà nhỏ này? Ở cái huyện nghèo này làm gì?"
Diêu Xuân Nha mặt mày nghiêm túc, "Tôi lừa anh làm gì? Đã nói tài sản không nên phô bày ra, tôi sao có thể la hét khắp nơi tôi có 8000 đồng chứ?"
Cô nói với người đàn ông rằng cô mở cửa hàng ở An Thành, làm ăn tốt nên mới có nhiều tiền như vậy.
"Anh ơi, chỉ cần anh thả tôi, tôi sẽ cho anh biết cuốn sổ tiết kiệm nhà tôi ở đâu thế nào?"
Ban đầu người đàn ông không mấy tin tưởng, nhưng hắn ta luôn chú ý đến biểu cảm của Diêu Xuân Nha, thực sự không tìm ra dấu hiệu nói dối.
Đó chính là 8000 đồng, cầm được trong tay hắn ta có thể sống thoải mái vài năm.
Còn người phụ nữ trước mặt này, chắc chắn không thể thả dù sao còn bán được 1000 đồng, không ai lại chê tiền nhiều cả.
"Không phải là không thể đồng ý với em, nhưng trước hết em phải cho tôi thấy tiền trước." Mắt người đàn ông lấp lánh đưa ra điều kiện.
Diêu Xuân Nha đóng vai cô thỏ nhỏ, "Tất nhiên rồi, đây là chìa khóa cửa nhà tôi, vị trí sổ tiết kiệm ở…"
Người đàn ông nghe xong cầm chìa khóa lợi dụng đêm tối lén lút ra ngoài.
…….
Diêu Xuân Nha chạy như điên, cô rất sợ bóng tối nhưng không dám dừng lại, sợ rằng giữa đường bị bắt lại.
Cô không có tiền, chạy được một cây số mới dám trốn dưới gầm cầu thở dốc.
Cô không quen thuộc với các làng quê gần đó, cuối cùng chỉ có thể về huyện để báo án, nhưng khi trốn chạy cô luôn suy nghĩ một vấn đề.
Lộ Nghiêu được điều động đi hỗ trợ, vừa đi thì cô đã gặp người bán hàng trên núi rồi bị lừa, rõ ràng có người đang giúp Trình Viện Viện.
Diêu Xuân Nha nghi ngờ, không chừng Trình Viện Viện có quan hệ trong đồn cảnh sát, nếu đúng như vậy cô không thể đến đồn huyện để báo án.
Cô nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường, may mắn là đi qua con đường nhỏ cuối cùng bình an trở về huyện.
Cô không còn thời gian để nghĩ đến đau đớn ở chân, phải trốn ở gần chợ sáng.
Bây giờ cô không thể ở một mình phải có người đi cùng, nếu không thì không biết sẽ có tên bắt cóc nào nhảy ra từ đâu.
Khi cô thấy chị Vương nước mắt phấn khích sắp rơi ra, lúc này cô cảm thấy khuôn mặt của chị thật thân thương, "Chị dâu!"
"Ôi, Xuân Nha sao em lại ra nông nỗi này, nhà em hôm qua vừa mới bị trộm đấy, chúng tôi còn thắc mắc sao em không có ở đó." Chị Vương nhìn Diêu Xuân Nha bơ phờ có chút ngạc nhiên.
Cũng không còn thời gian mua đồ ăn, vội vàng theo Diêu Xuân Nha về nhà, trên đường nói về chuyện bị trộm xảy ra nửa đêm hôm qua.
"Trùng hợp ghê, tên trộm có vẻ không lấy được gì tức giận ra sức đá chiếc thùng trước cửa nhà em, đúng lúc khiến anh Bằng vừa tan ca bắt được, nói xem có buồn cười không?"
Chị Vương kể lại như một trò cười, không biết những khúc quanh trong chuyện này nguy hiểm như thế nào.
"Thằng trộm này ngốc thật." Diêu Xuân Nha đồng tình.
Có chị Vương đi cùng đường về nhà cũng khá yên bình, cô cuối cùng cũng nằm lên giường của nhà mình.
Cô hoàn toàn không còn sức để dọn dẹp căn phòng ngổn ngang, toàn bộ sức lực đã bị cảm giác sống sót sau cơn hoảng loạn rút cạn.
Chưa nằm được một lúc, đôi vợ chồng La Bằng đã nghe tin đến.
Cô cố tình để tên trộm đến vào một thời điểm cụ thể, vì cô biết La Bằng lúc đó vừa tan ca.
Nếu Lộ Bằng bắt được tên trộm, thì chứng tỏ anh ta và Trình Viện Viện không phải là một hội.
Diêu Xuân Nha nhớ lời Lộ Nghiêu đã nói, rằng La Bằng rất đáng tin những gì xảy ra đêm qua cũng đã chứng minh điều đó.
Cô bảo Chị dâu La đóng cửa cẩn thận, rồi mới kể lại chuyện cô bị bắt cóc và suýt bị bán hôm qua.
“Chúng tôi còn tưởng cô đi thăm bà con, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy!” La Bằng thở dài có chút hối hận.
“Tôi đã hứa với Tiểu Lộ phải giúp đỡ cô mà chuyện này lại xảy ra ngay trước mắt tôi như vậy!”
“Tôi thật có lỗi với cậu ấy, may mà cô đã trở về an toàn nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”
Người anh La Bằng mặt đầy xấu hổ, nếu Lộ Nghiêu ở đây có lẽ đã quỳ xuống xin lỗi rồi.
Chị dâu La cũng theo đó xin lỗi, “Cũng là tôi vô tâm hôm qua tôi chỉ thoáng thấy cô ra ngoài với một người quen, tưởng là các cô quen nhau ai ngờ lại là bọn buôn người, ôi!”
Cả hai vợ chồng lần lượt xin lỗi, nhưng chuyện này sao có thể trách người khác?
Trình Viện Viện ở trong bóng tối đang chờ cơ hội, bản thân gặp rắc rối chỉ còn là vấn đề thời gian La Bằng và vợ anh ấy có lỗi gì?
“Anh Bằng chị dâu, thật sự không phải lỗi của hai người, Trình Viện Viện đã có kế hoạch từ sớm rồi chỉ chờ cơ hội khi Lộ Nghiêu không có mặt để xử lý tôi thôi cho dù không có lần này, cũng sẽ có kế hoạch khác.”
La Bằng nhận ra điều không đúng, “Ý của em dâu là gì?”
Diêu Xuân Nha gật đầu, “Lộ Nghiêu bị điều đi có thể có sự sắp đặt của Trình Viện Viện, cô ta có quan hệ trong huyện nên tôi mới không dám đi báo án khi trở về.”
La Bằng nghe xong gật đầu đồng ý, nói: “Em dâu phân tích đúng lắm, ba người đi hỗ trợ lần này chỉ có Lộ Nghiêu là người mới, lẽ ra không có kinh nghiệm ứng phó sẽ không đi nhưng lại phải ra hiện trường, trước đây tôi còn thắc mắc giờ đã tìm ra lý do.”
Chị dâu La đứng bên cạnh sốt ruột, “Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta phải chịu thiệt như vậy sao? Nhìn xem vợ Lộ Nghiêu đã bị bắt nạt đến mức nào, không lẽ để Trình Viện Viện thoải mái như vậy sao?”
La Bằng đấm mạnh vào mép giường, “Không thể nào! Cô ta dám làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô ta!”
Anh ấy đứng dậy, “Em dâu rèn sắt phải rèn khi còn nóng, hôm nay vừa hay tôi được nghỉ, tôi và chị dâu sẽ đưa em vào thành phố, đến cục công an để báo án!”
Cũng không còn cách nào khác, Diêu Xuân Nha đứng dậy xỏ giày, “Em chỉ khoác thêm áo bên ngoài thôi không thay quần áo bên trong, không thể làm hỏng chứng cứ được.”
Ba người không dám chần chừ, sau khi khóa cửa họ ra ngoài bắt xe buýt đi vào thành phố.
Họ vừa mới đi, người được Trưởng phòng Bạch gửi đi đã đến gõ cửa, kết quả là không có ai.
Từ một ngôi nhà dân ở huyện.
“Cô thật là phiền phức! Không phải đã nói giao cho tôi xử lý rồi sao!” Trưởng phòng Bạch trưởng hét lên với Trình Viện Viện.
Đây là căn phòng mà Trưởng phòng Bạch trưởng đặc biệt thuê để lăn lộn với Trình Viện Viện, không ngờ cuộc sống vui vẻ còn chưa bắt đầu,Trình Viện Viện đã gây ra chuyện lớn như vậy.
“Anh Bạch, em không phải sợ anh khó xử sao, nên nghĩ tự xử lý ai ngờ người em tìm được lại không ra việc gì.” Trình Viện Viện ngồi bên mép giường biện minh.
Trưởng phòng Bạch trưởng tức giận đến mức muốn mắng, “Không ra việc gì? Hắn ta chỉ là một kẻ ngốc không có đầu óc!”
Chỉ có kẻ trộm đó không có đầu óc, Trưởng phòng Bạch trưởng liếc mắt nhìn Trình Viện Viện bên mép giường, người phụ nữ này càng là một mối phiền phức không thể yên tâm được.
Dù hắn có vẻ khá thích lăn giường với cô ta, nhưng nếu cô ta ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn thì thà bỏ cô ta đi.
“Cô hãy ra ngoài tìm chỗ ẩn nấp đi, đến lúc có người từ thành phố xuống, tôi không thể bảo vệ cô được.” Trưởng phòng Bạch trưởng nói với giọng lạnh lùng đã tắt thuốc.
Trình Viện Viện đứng lên, “Anh Bạch, anh đây là muốn cắt đứt quan hệ với em? Để em tự lo liệu sao?”
Trưởng phòng Bạch bị cô ta làm cho nhức đầu, không kiên nhẫn nói: “Cô không muốn đi? Còn chê gặp rắc rối chưa đủ lớn sao?”
Trình Viện Viện cũng không giữ thể diện, “Nếu anh không quan tâm em nữa thì em sẽ tiết lộ mối quan hệ của chúng ta.”
Trưởng phòng Bạch trưởng nhìn chằm chằm Trình Viện Viện một lúc, ngay sau đó tay tóm lấy cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám đe dọa tôi?”
Tay hắn ta dần dần siết chặt, mặt Trình Viện Viện cũng trở nên xanh tím, cô tóm lấy tay hắn để đỡ lại khó khăn phát ra âm thanh, “Thả, ra.”