Chị dâu La nghe thấy lập tức lau mặt, "Không sao, vừa nãy cát bay vào mắt, gió quá lớn."
Diêu Xuân Nha vốn không phải là người thích quản chuyện thiên hạ, nhưng vợ chồng La Bằng đối xử với cô rất tốt lần trước còn giúp đỡ cô, cô đã sớm coi họ như người nhà.
“Chị dâu, với em chị còn phải giả vờ sao? “Diêu Xuân Nha khoác tay Chị dâu La, “Mắt chị đỏ như hạt óc chó, gió ở đâu mà mạnh thế, rõ ràng là chị đã khóc rồi.”
“Chị dâu, chị có chuyện gì thì nói cho em biết, biết đâu em có thể giúp được.” Diêu Xuân Nha nói nhỏ.
Chị dâu La trong lòng đã chèn nén, nghe lời Diêu Xuân Nha cuối cùng không nhịn được mà khóc lớn.
“Xuân Nha, nói ra không sợ em cười, chị dâu chỉ là một kẻ vô dụng.”
Cô ấy không phải người yếu đuối thích khóc, trong khu nhà thường được biết đến là người sắc sảo, nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu, cô ấy cũng có lúc nhạy cảm và cảm thấy chán nản.
Đối với Chị dâu La, sự bất lực của cô ấy chính là nhà mẹ đẻ.
Diêu Xuân Nha cảm thấy chuyện này không đơn giản, lúc này xe cũng đã đến cô liền bảo Ngô Minh mang đồ về trước cô và Chị dâu La cùng về.
“Em nói với Lộ Nghiêu một tiếng, cứ nói chị và chị dâu đang ở cùng nhau, để anh ấy không phải lo lắng.”
Ngô Minh: “Được, vậy chị dâu em về trước nhé.”
Sau khi tiễn Ngô Minh, Diêu Xuân Nha kéo Chị dâu La ngồi qua một bên, “Chị dâu, giờ không có ai khác, chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ức hϊếp chị?”
Chị dâu La lau nước mắt, “Ai có thể ức hϊếp được chị chứ, chị chỉ cảm thấy mình vô dụng thôi.”
Cô ấy nghe nói em dâu vừa sinh con, lập tức mua đồ về thăm kết quả cô ấy vui vẻ trở về thì bị người ta nhìn với ánh mắt khác thường.
“Cha mẹ chị là gia đình tái hôn, bố ruột chị qua đời khi chị còn nhỏ, mẹ chị quen biết rồi kết hôn với cha dượng và sinh ra một em trai kém chị sáu tuổi…” Chị dâu La kể câu chuyện của mình, câu chuyện không dài nhưng rất thấm thía.
“Mẹ chị không ngờ hôm nay chị có thể về, vốn là chuyện rất vui kết quả em trai lại xem chị không ra gì mà sai bảo mẹ chị.”
Em dâu cũng không phải người dễ chịu, cứ sợ chị gái về nhà lấy món gì đó sợ bị tranh giành gia sản. “Cô ấy là người nhỏ nhen, chị là một người phụ nữ từ nơi khác đến, làm sao có thể chiếm đoạt tài sản của họ, chị chỉ muốn gặp mẹ chị và nhìn cháu trai của mình một chút.”
Những chuyện tiếp theo không cần phải nói, Diêu Xuân Nha cũng có thể đoán được đại khái, mẹ cô ấy là điểm yếu duy nhất của Chị dâu La, cô ấy không muốn mẹ mình ở nhà bị khó khăn, nên đã rời đi mà không ăn trưa ở đó.
Diêu Xuân Nha vỗ vai Chị dâu La, “Chị à, chị đã nói chuyện này với anh Bằng chưa?”
Chị dâu La lắc đầu, cười khổ nói: “Nhà của La Bằng cũng có người lớn cần chăm sóc, mà công việc đã đủ bận rộn rồi chị không muốn chuyện nhỏ nhặt này còn phải khiến anh ấy lo lắng.”
Cô ấy là người chỉ báo tin vui không báo tin buồn, khi từ nhà mẹ về luôn tươi cười vui vẻ còn những ấm ức thì nuốt vào trong bụng.
Hơn nữa, cô ấy cũng không bao giờ dẫn La Bằng về nhà, vì vậy La Bằng hoàn toàn không biết tình huống của vợ mình ở nhà mẹ, chỉ biết là gia đình tái hôn không tiện cho anh ấy đi, nên anh ấy không sẵn lòng đi.
Tuy nhiên vào các dịp lễ Tết, mọi nghi thức cần thiết và quà cáp đều không thiếu.
“Ở cái huyện nhỏ của chúng ta, cơ hội việc làm cũng ít nếu không thì chị cũng muốn tìm một công việc, kiếm chút tiền đưa mẹ chị ra ngoài, ở cái nhà đó mẹ chị căn bản không ai coi bà ấy là người.”
“Em trai chị cũng không giống như hồi nhỏ nữa, cậu ấy không chăm sóc mẹ còn cùng đám người đó khiến mẹ chị trở thành nô ɭệ, mẹ chị thực sự là trâu già của cái nhà đó.”
Chị dâu La vừa tức vừa buồn, “Xuân Nha em nói xem, đã đến thời đại nào rồi mà nhà họ vẫn sống như địa chủ vậy, hôm nay nhìn tóc bà ấy lại có thêm nhiều tóc bạc.”
Diêu Xuân Nha nhìn chị dâu La suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị à chị có ngại làm tiểu thương không?”
Cô muốn giúp đỡ cô ấy chỉ vì con người của cô ấy, vì lòng hiếu thảo của cô ấy.
Chị dâu La hít một hơi trong giọng nói có phần bất lực, “Mặc dù ở chỗ chúng ta không thịnh hành, nhưng chị biết ở nhiều thành phố lớn, nhất là miền Nam người ta đều tự làm ăn.”
“Trước đây gọi là đầu cơ, nhưng bây giờ hình như không quản lý nghiêm ngặt như vậy, chị còn nghe trên đài phát thanh nói rằng các lãnh đạo cũng khuyến khích phát triển kinh tế cá thể, cái chị nói đến chính là tiểu thương đó nhỉ.”
Chị dâu La tuy không có học vấn, nhưng tầm nhìn rộng rãi, cũng không cổ hủ. Nghe có vẻ chấp nhận cái mới còn vượt qua suy nghĩ của Diêu Xuân Nha.
“Đúng vậy! Chị à, chị cũng thấy em trai em cầm những thứ đó rồi chứ, thực ra lần này chúng em đến đây chính là để thu mua hàng hóa từ núi.” Diêu Xuân Nha cũng không giấu giếm.
“Thu mua hàng hóa từ núi? Em định mang đi bán à?” Sau khi nghe cô nói như vậy, Chị dâu La nhớ lại việc vừa rồi đã thấy người đàn ông lớn cầm túi lớn.
Diêu Xuân Nha gật đầu, “Em chỉ làm tiểu thương thôi, nhưng mọi người trong sân đều không biết dù sao hiện giờ nhiều người vẫn xem thường tiểu thương.”
Cô vén tóc ra phía sau tai, thấy Chị dâu La không nói gì, liền thử hỏi: “Chị có coi thường em vì em là tiểu thương không?”
Chị dâu La chỉ cảm thấy ngạc nhiên không có ý niệm gì khác, cô ấy giơ ngón tay cái với Diêu Xuân Nha, “Sao chị lại coi thường em được chứ kiếm tiền bằng sức lực của chính mình, đó là có năng lực!”
“Chỉ là thật không nhìn ra em nhìn có vẻ yếu đuối mà lại im lặng làm việc lớn.” Cô ấy thực sự rất ngưỡng mộ.
Thực ra trước đó cô ấy cũng đã nghe nói, trong thành phố có người làm kinh doanh nhỏ mà phát tài.
Cô ấy cũng không phải chưa nghĩ đến, chỉ là không có can đảm bước ra bước đó.
“Chị, mặc dù gió cải cách vẫn chưa thổi khắp nơi, nhưng tình hình tổng thể ngày càng tốt lên, sau này chắc chắn sẽ có ngày càng nhiều người đi làm tiểu thương.”
Diêu Xuân Nha khuyến khích cô ấy, “Chị, em nghĩ chị chỉ chưa thử nghiệm thôi biết đâu làm thật lại giỏi hơn em thì sao, nếu chị không chê chúng ta làm cùng nhau nhé?”
Chị dâu La công nhận lời nói của Diêu Xuân Nha, nhưng có phần do dự với đề nghị của cô “Xuân Nha, chị hiểu lòng tốt của em nhưng chị không thể lợi dụng em được.”
Người ta khó khăn mới tìm được con đường kiếm tiền, dựa vào đâu mà phải chia sẻ cho mình?
Chị dâu La dù không học vấn, nhưng cô ấy hiểu tình người.
“Chị à, chị nghĩ nhiều rồi, một mình em không có cách nào thu mua nhiều hàng hóa từ núi như vậy, mà em cũng không dựa vào một nguồn thu nhập này.”
Diêu Xuân Nha nói về cửa hàng bánh bao của mình, tương lai có thể còn mở cửa hàng quần áo.
“Thực sự là bận không kịp, nếu chị có thể tham gia em cũng sẽ thoải mái hơn, cho dù chị không đến thì em cũng sẽ tìm một đối tác khác, có cơ hội như thế tại sao không phải là người quen, chị tham gia đi?”
Diêu Xuân Nha đưa ra cành ô liu, cô thực sự chỉ muốn kéo Chị dâu La một chút, lời nói đến đây rồi làm hay không còn phải xem người tự quyết định.
Chị dâu La nhìn Diêu Xuân Nha với vẻ chân thành, nếu nói không động lòng thì là giả trong lòng giống như có hai tiểu nhân đang đánh nhau.
Bàn tay đặt trên đùi siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng đã quyết định “Được! Xuân Nha chị không từ chối nữa , vậy thì chị sẽ cùng em làm một lần, tối về nhà chị sẽ bàn bạc với anh Bằng.”
Diêu Xuân Nha mỉm cười nhẹ, “Vậy em sẽ chờ tin tốt từ chị.”