Sau khi ăn sáng, Lộ Nghiêu bắt đầu nhóm lửa nấu nước, chuẩn bị làm sạch con gà.
Anh để một cái chậu lớn ở cửa ra vào, ném con gà vào trong, và đổ nước sôi vào, tận dụng độ ấm để làm lông gà.
“Lộ Nghiêu, bữa trưa ở nhà cậu khá tốt đấy, gà này béo quá chắc tốn không ít tiền đâu.” Chị dâu Vương nhà bên đến hỏi chuyện, “Hôm nay có dịp gì đặc biệt sao?”
Lộ Nghiêu vừa làm vừa đáp: “Không có dịp gì, vợ tôi mua được nấm khô ở chợ sáng, nấm đó rất thích hợp để nấu gà, nên mua một con gà về ăn.”
Chị dâu Vương kêu lên, “Quả là còn trẻ thích ăn gì thì mua cái đó.”
Chị ta nhìn vào trong nhà, không thấy Diêu Xuân Nha lại hạ thấp giọng nói: “Lộ Nghiêu, chị không phải là người thích quản chuyện của người khác, nhưng thấy cậu cũng được là một người đi trước nên tốt lòng nhắc nhở cậu, tiền bạc vẫn nên tiết kiệm một chút.”
Lộ Nghiêu cầm con gà một tay, ngẩng đầu hỏi: “Chị dâu, ý chị là gì?”
Chị dâu Vương chỉ vào trong nhà, “Lời này có thể làm cậu không vui nhưng chắc chắn là muốn tốt cho cậu, cậu quản lý vợ một chút, tiêu xài như vậy sao được?”
Lộ Nghiêu không để tâm, khách sáo cười đáp: “Chị dâu, tôi kiếm tiền là để cho vợ tiêu, cô ấy thích mua gì thì mua nấy, chỉ cần cô ấy vui là được.”
Anh đứng dậy, “Nhà chúng tôi, cô ấy muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu, chị dâu không cần phải lo lắng, cảm ơn chị nhé.” Nói xong, anh lắc nước trên người gà rồi mang vào nhà.
Nước bắn cả lên người chị dâu Vương nhưng anh không nói lời nào, chị ta vội vàng vỗ vỗ lên quần áo, hừ một tiếng, “Làm ơn mà lại thành mắc oán, sớm muộn gì cậu cũng bị thiệt thòi.”
Diêu Xuân Nha đang trong nhà sắp xếp hành lý mang từ An Thành về, nghe thấy tiếng động trong bếp, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Mới nãy anh nói chuyện với ai vậy?”
Lộ Nghiêu đặt gà lên thớt, “Không có ai, chỉ là chị dâu nhà bên hỏi anh mua gà ở đâu, bảo là béo quá anh nói là vợ mua, chị ấy khen em biết cách chọn.”
Diêu Xuân Nha cười đáp, “Em chọn cái gì, là gà của mấy người quen nuôi tốt, anh ta bán thì chỉ toàn cái tốt thôi.”
Nói đến đây, cô nhớ ra hôm nay gặp ông chú bán hàng ở núi, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
“Lộ Nghiêu.” Diêu Xuân Nha quay người gọi anh, “Anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh…”
Nghe xong, Lộ Nghiêu có chút bất lực nhìn cô, “Xuân Nha, giờ chúng ta đang rất tốt, có cửa hàng bánh bao thu nhập ổn định thỉnh thoảng em lại bán thêm quần áo, đã tốt hơn trước nhiều rồi.”
Anh ôm lấy bờ vai cô, “Anh biết em có ý chí cố gắng, nhưng mà làm như vậy thực sự rất mệt.”
Hàng hóa trên núi phải chạy đến các làng lân cận để thu mua, thời gian làm việc của anh cũng không cố định, thời gian nghỉ ngơi lại càng ít, không thể thu xếp bên cô, an toàn cũng là vấn đề.
“Em biết đây không phải công việc dễ dàng, nhưng em cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội kinh doanh tốt như vậy. Về vấn đề an toàn, ai nói em phải đi một mình?” Diêu Xuân Nha cười hóm hỉnh.
Hai người lúc này mới có thời gian ngồi lại nói chuyện, Diêu Xuân Nha liền kể cho Lộ Nghiêu nghe về việc của Ngô Minh.
“Em nghĩ những người mà anh đã giúp đỡ chắc chắn không tệ, cậu ấy còn có chút khả năng, có cậu ấy đi cùng còn sợ gì không an toàn?” Diêu Xuân Nha dựa vào lòng Lộ Nghiêu, “Cậu đồng ý với em rồi.”
Lộ Nghiêu thở dài, “Em đây là biết anh không làm gì được với em mà.”
Diêu Xuân Nha hôn anh một cái, “Hì hì, em biết anh nhất định sẽ đồng ý mà, anh luôn tôn trọng ý kiến của em cho em không gian tự do để phát triển cảm ơn anh, Lộ Nghiêu.”
Lộ Nghiêu nhẹ nhàng véo mặt cô, “Vẫn là câu đó, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Diêu Xuân Nha xoa mũi, “Biết rồi.”
Cô lấy ba gói kẹo trái cây mang từ Thẩm Thành về, tất cả đổ vào một cái hộp lớn, “Vậy thì phiền đồng chí Lộ Nghiêu chặt gà giúp em, em đi làm quen với mọi người trong sân một chút.”
Lộ Nghiêu không biết sẽ phải làm việc ở đây bao lâu, sau này cô chắc chắn sẽ phải giao tiếp với các chị em trong sân, cô vẫn khá am hiểu về việc giao tiếp xã hội.
“Xuân Nha hay để anh đi cho.” Lộ Nghiêu lúc ở An Thành cũng chưa thấy Diêu Xuân Nha giao tiếp với hàng xóm, nghĩ rằng cô không thích giao tiếp với người lạ.
Diêu Xuân Nha ôm hộp, đùa rằng: “Để em đi đi, em đã chuyển đến đây rồi, chắc chắn phải đi chào hỏi, không thì họ không nghĩ rằng vợ của cảnh sát Lộ sao lại kỳ lạ như vậy.”
Lộ Nghiêu cảm thấy bất ngờ, “Em biết kỳ lạ là gì sao?”
Diêu Xuân Nha nở nụ cười, “Em không phải là nhập gia tuỳ tục sao.”
Lúc này từng nhà đều bận rộn chuẩn bị bữa trưa, hầu hết mọi người đều ở nhà, Diêu Xuân Nha cầm đồ, đi từng nhà từng nhà một.
Huyện Du Sơn là một nơi nhỏ, cửa hàng cung ứng bán cũng chỉ là những đồ dùng cần thiết hàng ngày, không có nhiều loại, càng không nói đến việc có những loại kẹo trái cây đóng gói như Diêu Xuân Nha đang cầm trên tay, đó là món ăn nhẹ tương đối xa xỉ, chắc chắn sẽ không có.
“Đây, làm sao mà chị nhận được?” Người đầu tiên Diêu Xuân Nha đến là nhà chị dâu Vương bên cạnh. Nhà họ Vương có hai thằng nhóc, thấy kẹo thì mắt tròn xoe, thằng nhỏ hơn thì thèm nhỏ dãi.
Diêu Xuân Nha lấy hai nắm kẹo nhét vào tay chị Vương, “Chị đừng khách sáo cứ nhận lấy đi cho bọn trẻ ăn. Em mới đến đây mọi thứ còn xa lạ, sau này có việc gì không chừng còn phải nhờ chị.”
Chị Vương xấu hổ đỏ mặt, cô ta vừa nói xấu Diêu Xuân Nha với Lộ Nghiêu ở cửa, mà giờ người ta lại mang kẹo đến, thật là ngại quá.
“Vợ Lộ Nghiêu, cô chờ một chút nhé.” Chị Vương quay lại lấy một cái tô, “Trưa nay nhà tôi nấu bún chua, cô đến thật đúng lúc, tôi múc cho cô một ít mang về nhé.”
Diêu Xuân Nha khoát tay nói: “Không cần đâu chị, nhà em trưa có nấu cơm.”
Chị Vương không nghe, múc một tô nhỏ, “Nghe họ nói cô là người miền Nam, chắc chắn chưa ăn bún chua đúng không? Đây là tôi tự muối, cô thử xem, thơm lắm.”
Cô ta muốn đưa tô cho Diêu Xuân Nha, nhưng thấy cô bận tay, nên lại nói: “Để tôi bưng qua cho cô, đừng bị bỏng nữa.”
Hai người ra khỏi cửa chị Vương đi theo sau Diêu Xuân Nha, ho nhẹ một cái, “Vợ Lộ Nghiêu à, tôi nói chuyện không có nề nếp, có gì không đúng thì cô đừng để lòng nhé, tôi chỉ miệng hơi tệ thôi không có lòng dạ gì xấu, quen biết rồi thì cô sẽ hiểu.”
Diêu Xuân Nha nghe không rõ lắm, bèn nói theo: “Chị không cần phải giữ kẽ vậy đâu, em không có nhiều chuyện như vậy sao có thể đùa giỡn được.”
Hai người nói chuyện riêng chị Vương hiểu ý, thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Cả buổi trưa hôm ấy, trong sân nhà nào cũng ăn kẹo trái cây mà Diêu Xuân Nha mang đến, kẹo ngọt ngào khiến mọi người vui vẻ, cũng đổi lại sự nhiệt tình tương tự, đi một vòng mới quen được mặt.
Về đến nhà, Diêu Xuân Nha và Lộ Nghiêu thấy bàn nhỏ chất đầy đồ ăn, lại nhìn món gà chưa kịp nấu.
Hai người gần như đồng thời nói:
“Không thì….”
“Chúng ta vẫn là….”
Món ăn trên bàn không ăn hết, gà chắc chắn cũng không thể hầm, cả hai đã nghĩ giống nhau.
“Vậy để anh bỏ gà vào thùng lớn bên ngoài, ngày mai chúng ta lại hầm.”
Diêu Xuân Nha gật đầu: “Được, trời còn lạnh mà để vậy sẽ không hỏng đâu.”
Ở nhà ăn thì thoải mái hơn ở ngoài nhiều, Diêu Xuân Nha ăn thêm nửa bát cơm, đặc biệt thích món bún chua hầm của chị Vương, quá ngon.
“Em ngồi đó đi, anh đi rửa bát, chiều anh dẫn em đi dạo quanh đây.” Lộ Nghiêu nhanh nhẹn không cho Diêu Xuân Nha có cơ hội giúp.
Sau mười hai giờ, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn cao một chút, Lộ Nghiêu nắm tay Diêu Xuân Nha, ra ngoài đi dạo.
“Ê? Cảnh sát Tiểu Lộ!” Đang đi, bỗng có người gọi từ phía sau.