Hai người cùng nhau quay lại nhìn, là một người phụ nữ trung niên, tay bà còn khoác một cái giỏ.
"Thật may khi gặp được cậu ở đây, tôi đang định đi tìm cậu đây, cảnh sát Tiểu Lộ." Người phụ nữ trung niên mỉm cười tiến về phía Lộ Nghiêu.
"Đêm qua nếu không có cậu lão cha ngớ ngẩn của tôi chắc chắn sẽ bị đông lạnh chết ngoài đường, thật may là có cậu." Người phụ nữ cảm kích rơi nước mắt.
Bà đưa cái giỏ trong tay cho Lộ Nghiêu, "Chúng tôi đều là nông dân, không có gì đáng giá để báo đáp cậu, đây là trứng gà từ nhà tôi cậu mang về ăn đi."
"Không được, tôi không thể nhận được." Lộ Nghiêu đẩy cái rổ về lại, "Cứu người là trách nhiệm của chúng tôi, đó là điều nên làm, làm sao có thể nhận đồ của mọi người được chứ."
"Đồng chí cô như vậy là muốn tôi sẽ phạm lỗi à ." Lộ Nghiêu làm ra vẻ nghiêm túc, "Nhanh chóng lấy lại đi."
Người phụ nữ ngẩn người, không hiểu: "Sao lại phạm lỗi? Chỉ là trứng gà thôi, cũng chẳng đáng giá gì."
Diêu Xuân Nha thấy hai người không thể giải quyết, lên tiếng: "Cô à, vất vả cho cô đi một chuyến xa như vậy, nhưng ở đơn vị có quy định, không thể nhận đồ của nhân dân, không được phép nhận một xu nào, nếu không sẽ bị phạt."
Người phụ nữ trung niên nhìn Diêu Xuân Nha, "Cô là ai?"
"Tôi là vợ của anh ấy, chúng tôi là người một nhà." Diêu Xuân Nha cười nói.
Người phụ nữ kinh ngạc nói: "Ôi, trông cô thật xinh" rồi lại chỉ vào Lộ Nghiêu, "Cảnh sát Tiểu Lộ thật có mắt nhìn, hai người thật xứng đôi."
Bà lóe lên ý tưởng, "Nếu cảnh sát Tiểu Lộ không thể nhận, thì cô nhận giúp đi, ai hỏi thì cô chỉ cần nói là bà con xa gửi cho, chắc cũng không phạm lỗi đâu." Người phụ nữ đặt cái rổ xuống đất rồi quay người chạy đi.
Lộ Nghiêu không thể đuổi theo, xóc nảy trứng gà chắc chắn sẽ vỡ, anh nhìn Diêu Xuân Nha, "Chúng ta mang trứng gà này về đơn vị đi, chia cho đồng nghiệp."
Diêu Xuân Nha kéo tấm vải che rổ lên nhìn một cái rồi lắc đầu, "Mang trứng sống đi chia không được, mỗi người chỉ được một hai cái lấy thế nào được, không đợi đến khi tan ca về nhà mà lỡ làm vỡ thì sao."
Không thể để mất công của bà con, Diêu Xuân Nha có một ý tưởng, "Chúng ta đi mua một chút gia vị, em sẽ đem những quả trứng này đi luộc với trà đến lúc đó nóng hổi phân phát cho mọi người."
Lộ Nghiêu thấy ý tưởng của Diêu Xuân Nha rất hay, "Được, nghe theo lời vợ đi, anh giúp em một tay!"
Vợ chồng phối hợp làm việc không mệt, sau khi mua xong gia vị cần thiết, nấu hơn một tiếng những quả trứng trà đặc biệt thơm ngon đã ra lò.
Lộ Nghiêu nhân lúc nóng hổi mang số lượng phù hợp đến đơn vị, phần còn lại thì chia cho các gia đình trong sân.
Tay nghề làm trứng trà của Diêu Xuân Nha được khen ngợi, mọi người đều nói Lộ Nghiêu thật có phúc khi cưới được một người vợ tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Khen Diêu Xuân Nha, Lộ Nghiêu rất thích nghe cả buổi chiều khóe miệng anh không hề hạ xuống.
Trăng sáng lên cao, gió lạnh thổi làm những cây khô kêu kẽo kẹt.
Trong một ngôi nhà cũ bỏ hoang ở phía nam thành phố, ánh nến nhấp nháy, dưới đất có một cặp nam nữ quấn quýt bên nhau.
"Em không phải rất kiêu ngạo sao, sao lại nghĩ thông suốt như vậy, hả?" Người đàn ông béo đang cố sức vật lộn, mặt đầy vẻ đắc ý.
Người phụ nữ nén cảm giác khó chịu trong lòng, giơ hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, "Anh Bạch, em đây chẳng phải là muốn lạc mềm buộc chặt với anh sao, thực ra trong lòng em luôn tự hào về anh nha."
Cô ta uốn éo thân hình làm dáng quyến rũ, "Anh mạnh mẽ như vậy khiến người ta không chịu nổi nữa.”
Tình huống hiện tại, lời của Trình Viện Viện đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều có ích, chưa kể đến anh ta vốn đã kiêu ngạo."
"Tiểu yêu tinh, hôm nay anh sẽ cho em thấy sự lợi hại của anh." Cơ thể mập mạp càng dồn sức hơn.
Trình Viện Viện nhắm mắt lại, lòng thầm nghĩ: heo béo chết tiệt, tiện nghi cho hắn rồi.
Sau vài lần mây mưa, người đàn ông thở hổn hển rời khỏi người Trình Viện Viện, nằm bên cạnh cô ta nét mặt thỏa mãn, "Quả thật trẻ trung, so với người vợ ở nhà thì mềm mại hơn nhiều."
Trình Viện Viện nén đau, quay mặt về phía người đàn ông, như chim non nương tựa bên anh, "Anh Bạch, anh khiến người ta mệt chết đi được."
Người đàn ông cười xấu xa, hướng về phía Trình Viện Viện véo một cái, "Sao, em không thoải mái sao?"
"Đồ hư hỏng!" Trình Viện Viện nhẹ nhàng đánh vào bụng lớn của người đàn ông.
Người đàn ông rút một điếu thuốc, rồi đứng dậy mặc quần áo, nhìn xung quanh, nói: "Lần sau đổi chỗ khác đi, chỗ này hơi vắng lại còn gió lọt vào khắp nơi."
Trình Viện Viện chống đỡ thân mình ngồi dậy, bắt đầu màn biểu diễn của cô ta “Anh ơi, thực ra em sắp phải rời đi rồi, em chỉ nghĩ trước khi đi có thể ở bên anh một lần, lần đầu tiên của em đã dành cho anh em cũng không hối tiếc, em sẽ mãi mãi ghi nhớ ký ức này trong lòng.”
Nghe thấy lời này, người đàn ông ngừng lại việc thắt dây lưng, “Em muốn đi đâu?”
Anh ta mới chỉ vừa đánh cắp được hương vị, còn chưa ăn đủ, “Em đã là người của anh rồi, em định đi đâu?”
Trình Viện Viện hít một hơi, nước mắt lăn dài, “Anh Bạch, em không thể ở lại đây nữa, anh cũng không phải không biết chuyện xấu hổ của em ở nhà ăn, họ nói em là người thứ ba phá hoại gia đình người khác.”
Nói đến đây, cô ta nhìn người đàn ông một cái đầy u oán, tự chế giễu: “Nếu chuyện em đi theo anh bị phát tán, thì em càng phải chịu sự châm chọc từ mọi người.”
“Không ai biết đâu, chúng ta đã đủ cẩn thận rồi, hơn nữa ai dám nói một lời không phải về anh?”
Người đàn ông đi tới ôm lấy Trình Viện Viện, “Em thật sự nỡ rời xa anh sao?” Trình Viện Viện che mặt, “Không, em không muốn nhưng vợ chồng Lộ Nghiêu…”
Người đàn ông buông Trình Viện Viện ra, “Sao thế, em còn có tình cảm gì với hắn sao?”
“Sao có thể? Từ đầu đến cuối, em chỉ có tình đồng chí với hắn thôi, là hắn hiểu lầm em còn vợ hắn thì lại bịa đặt lung tung, em không cãi lại cô ta nên mới bị mất mặt ở nhà ăn.”
Trình Viện Viện ôm lấy người đàn ông, “Trong lòng em chỉ có anh thôi, anh Bạch em đã đưa cho anh cả tấm thân trong sạch này, anh còn không tin sao?”
Người đàn ông hừ lạnh, “Vậy thì em càng không nên đi, không có anh em sẽ như nào đây?”
Trình Viện Viện cắn môi, “Anh Bạch, thực ra vì anh em cũng không phải là không thể chịu đựng, nhưng nhìn thấy vợ chồng họ, em rất tức giận họ có quyền gì mà đổ những điều tồi tệ lên đầu em.”
Cô ta mắt ngấn lệ nhìn người đàn ông, “Chỉ biết ức hϊếp một người phụ nữ yếu đuối như em, nếu có ai đứng sau nâng đỡ em, em cũng sẽ không bị áp bức như vậy.”
“Ai nói không có ai giúp em?” Người đàn ông nắm vai Trình Viện Viện, “Đợi đó, anh sẽ thay em xử lý họ, em cứ chờ mà xem.”
“Thật sao?” Trình Viện Viện nhìn người đàn ông với vẻ đầy mong chờ, sau đó lại tỏ ra do dự, “Điều này có làm khó anh không? Nếu điều đó ảnh hưởng đến anh, thì em không muốn anh gặp rủi ro, em chỉ cần chịu đựng là được rồi.”
“Em thật là một cô bé dễ thương, em đã hiểu chuyện như vậy, làm sao anh có thể để em thất vọng?”
Người đàn ông cười tự mãn, “Em cứ yên tâm ở bên anh, anh sẽ giúp em giải tỏa cơn tức này.”
Trình Viện Viện dựa sát vào người đàn ông, “Anh Bạch, anh thật tốt.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn thấy một mảnh trắng tinh, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Vậy em phải cảm ơn anh thật tốt nhé.”
Nói xong lại đè Trình Viện Viện xuống.
Trong phòng, cảnh tượng khiến cả mặt trăng cũng không nỡ nhìn, lén lút trốn vào sau đám mây đen.