"Lộ Nghiêu à, cậu ở nhà đúng không? Nhanh dậy đi, có tình huống khẩn cấp!" Giọng nói của La Bằng từ bên ngoài truyền đến, không khó để nghe thấy sự cấp bách trong đó.
Lộ Nghiêu thở dài bất đắc dĩ, vuốt ve khuôn mặt của Diêu Xuân Nha, nhỏ giọng nói: "Anh phải ra ngoài một chút, em cứ ngủ tiếp đi không cần chờ anh đâu, không chắc là bao giờ anh mới về."
Tính chất công việc của anh đặc biệt, gần như là trực 24 giờ, anh đã quen với điều đó, nhưng vợ anh thì chưa trải qua điều này.
"Anh Bằng, em tỉnh rồi, em ra ngay đây." Lộ Nghiêu trước tiên đáp lại bên ngoài, sau đó nhanh chóng mặc quần áo.
Khi kéo dây đèn lên, anh thấy toàn bộ cơ thể cô cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to.
Diêu Xuân Nha thò một tay ra từ chăn để với lấy quần áo, có ý định đứng dậy tiễn anh.
Thực ra, giữa đêm khuya mà để cô ở nhà một mình, trong lòng anh đã thấy tội lỗi lắm rồi, làm sao có thể nhẫn tâm để cô phải thêm phiền phức nữa?
"Đừng dậy nữa bên ngoài lạnh lắm." Anh đã mặc xong quần áo, thuận tay kéo chăn của cô lại, "Khi anh đi rồi em nhớ xuống dưới khóa cửa là được, tối nay anh chưa chắc đã về đâu."
Anh nói như vậy là muốn cô yên tâm ngủ, cô đã phải ngồi xe đường dài qua đây, đã mệt mỏi lắm rồi việc nghỉ ngơi mới là quan trọng.
Còn về phần mình, một người đàn ông thô kệch như anh, ở đâu cũng có thể ngủ một đêm.
"Hay là anh khóa cửa từ bên ngoài đi, như vậy khi trở về sẽ tự mở cửa vào trong, em cũng có thể ngủ ngon hơn." Diêu Xuân Nha đề nghị.
Cô nhất quyết muốn Lộ Nghiêu khóa cửa từ bên ngoài, nếu không cô sẽ cứ chờ anh trở về.
Bên ngoài, La Bằng cũng đã chờ một lúc, Lộ Nghiêu thật sự không thể làm gì khác, để an toàn đành phải đồng ý với Diêu Xuân Nha, "Anh sẽ cố gắng về sớm." Diêu Xuân Nha gật đầu, "Nhất định phải chú ý an toàn."
Lộ Nghiêu trả lời an tâm một câu, rồi vội vã bước ra ngoài.
Đến bốn giờ sáng, anh mới lết thân xác mệt mỏi cùng La Bằng về đến khu nhà lớn.
Mệt đến mức không muốn nói một câu nào, chỉ ra hiệu với La Bằng rồi đi về nhà mình.
Khi anh nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ rèm cửa đã sáng suốt cả đêm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, như thể mọi sự mệt mỏi trong cơ thể đều biến mất.
Khi Diêu Xuân Nha tỉnh dậy, thấy Lộ Nghiêu nằm bên cạnh ngủ say sưa, sợ làm anh tỉnh dậy, cô dậy rất nhẹ nhàng từ từ đóng cửa phòng lại.
Cô đi lang thang trong bếp một lúc, định làm bữa sáng cho anh, nhưng không tìm thấy nguyên liệu sử dụng, hơn nữa một số thứ còn không biết để ở đâu.
Cô lại sợ khi tìm kiếm sẽ phát ra âm thanh làm đánh thức Lộ Nghiêu đang say giấc.
Thôi, cô quyết định ra ngoài mua chút đồ ăn sẵn về thôi.
Diêu Xuân Nha buộc tóc lại đơn giản, khoác áo bông rồi ra ngoài.
Lúc này trong sân đã có người làm việc, người thì giặc quần áo bên bể nước, người thì rửa rau, còn có người thì quét dọn trước cửa nhà mình.
Ban đầu họ đều đang trò chuyện vui vẻ, nhưng khi Diêu Xuân Nha xuất hiện, họ đều im bặt cúi đầu làm việc riêng.
Có người bắt gặp ánh mắt của Diêu Xuân Nha, cô mỉm cười chào hỏi, người kia không tự nhiên kéo miệng một cái, khô khan hỏi, "Đi ra ngoài à, vợ Tiểu Lộ."
Diêu Xuân Nha: "Vâng, đi mua chút điểm tâm ạ." Nói xong, cô liền vội vã rời đi.
Sau khi cô rời đi, những người phụ nữ trong sân lại bàn tán xôn xao, "Các cô nghe nói chưa, hôm qua cô vợ nhỏ của cảnh sát Lộ đã đánh nhau với phát thanh viên Trình Viện Viện ở nhà ăn đấy!"
"Cái gì? Cô nghe ai nói vậy, chuyện này là sao mau kể cho chúng tôi nghe với!" Người phụ nữ đang giặt đồ cũng không còn giặt nữa, chuyện hay phải nghe cho rõ ràng.
"Có thể nào là giả sao? Ông chồng nhà tôi trở về đã nói rõ ràng, anh ấy đã nhìn thấy tận mắt!" Người khởi xướng nói một cách màu sắc.
"Thật không thể ngờ, cô vợ nhỏ của cảnh sát Lộ quả là không vừa đâu, trông cô ấy cũng không giống như bị thương, kẻ chịu thiệt chắc chắn là Trình Viện Viện rồi."
"Nếu là tôi, cũng đáng đời, ai bảo cô ta phá hoại gia đình người khác, nếu ở thời trước, cô ta với đạo đức bại hoại như vậy chắc chắn phải dìm l*иg heo."
Những người trong sân ríu rít bàn tán về thành tích của Diêu Xuân Nha, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền khắp nơi, việc Diêu Xuân Nha đánh nhau với tiểu tam đã lan nhanh trong khu gia đình.
Danh tiếng khó khăn của cô đã được truyền đi.
Khu nhà phụ của công an cách đường phố bên kia là khu nhà phụ đường sắt, khoảng cách cũng không xa.
Danh tiếng của Trình Viện Viện cũng đã hoàn toàn hỏng bét, mỗi khi cô ta ra ngoài thường xuyên gặp phải ánh mắt khinh bỉ, những người bình thường không hợp với cô ta thì càng thêm thậm tệ.
Mặc dù vậy, cô ta vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn đi đến nhà ăn vẫn đi làm bình thường, bạn cùng phòng nói cô ta có tâm lý vững vàng, Trình Viện Viện chỉ cười cho qua.
Không ai biết rằng, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô ta là một lòng thù hận dữ dội.
Cô ta đã căm ghét Diêu Xuân Nha đến tận xương tủy, hận không thể nuốt sống cô ngay lập tức.
……..
Diêu Xuân Nha hỏi vài người mới tìm thấy chợ sớm.
Cô mua một ít bánh bao và đậu nành, đang chuẩn bị đi về thì bất ngờ thấy một người đồng hương ở đây đang bán hàng núi.
Đây là những thứ không thể thấy ở An Thành, đúng là hàng tốt chính hiệu.
Khi hỏi giá cả, cô thấy không đắt nên mua mỗi thứ một ít, vì bên trong có nấm khô nên cô tranh thủ mua một con gà, đúng lúc có đồ ăn trưa.
Chuyến đi chợ sớm này thu hoạch được nhiều, hai tay cô đều cầm đầy đồ, nhũng bả vai cũng mệt nhừ.
“Sao không gọi anh dậy cùng đi?” Lộ Nghiêu vừa chuẩn bị ra ngoài tìm cô, thì thấy Diêu Xuân Nha chất đầy túi to túi nhỏ, vội vàng chạy đến cầm lấy.
Nhìn những ngón tay của Diêu Xuân Nha bị siết đến hơi tím, lòng anh cảm thấy đau xót.
Diêu Xuân Nha lắc lắc tay, cười nói: “Khi anh về trời sáng rồi, em muốn anh ngủ thêm một chút, có phải em rất giỏi không tự tìm được chợ sớm nè.”
Hai người vào nhà, Lộ Nghiêu nhanh chóng đặt đồ xuống, đi xem tay cô, xoa xoa, “Lần sau ra ngoài mua đồ cứ gọi anh đi cùng, đeo găng tay mà cũng siết tay thành thế này, có đau không?”
Anh thổi thổi vào tay cô, dẫn cô ngồi cạnh băng ghế “Em ngồi nghỉ đi, để anh đi dọn bàn ăn.”
Diêu Xuân Nha cảm thấy có chút khó hiểu, chỉ là đồ hơi nặng siết một chút thôi, một lát sẽ ổn đâu đến nỗi không làm được việc.
Hơn nữa với cô mà nói đây cũng chẳng là gì, kiếp trước khi cô chạy đi buôn bán ở Bắc Kinh, trời lạnh trên hai mươi độ tay còn bị đông lạnh, cũng không ảnh hưởng đến việc làm.
“Lộ Nghiêu, để em cùng anh làm nhé, đúng lúc nhận biết vị trí đồ trong nhà, sáng nay em vốn định nấu cơm kết quả không biết cái gì để ở đâu, thế này không ổn.” Diêu Xuân Nha đứng dậy.
“Chúng ta không thể ngày nào cũng mua về ăn được vẫn là tự nấu ăn thì tốt hơn.”
Lộ Nghiêu quay lại nhìn cô, biểu cảm hơi nghiêm túc, “Em ngồi đi băng ghế còn ấm mà, em nghỉ một lát cho ấm lên đã.”
Anh bày một cái bàn băng, vừa sắp xếp bữa sáng vừa nói: “Việc bếp núc không cần gấp, đến trưa nấu cơm thì em chỉ cần dọn một cái ghế ngồi đó, anh sẽ chỉ cho em từng thứ để quen thuộc.”
“Thế làm sao được, anh nấu ăn còn em chỉ ngồi bên nhìn sao? Em đâu phải là người giám sát.” Diêu Xuân Nha nhõng nhẽo nói.
Lộ Nghiêu đưa tay vuốt mũi cô, “Em không phải người giám sát, em là lãnh đạo của nhà chúng ta.”