Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 74: Giải quyết

"Cô nói cô biết rõ Lộ Nghiêu đã kết hôn, vậy mà còn ở đây một cách ám muội và ánh mắt đưa tình như vậy rồi nói rằng cô không có ý nghĩ gì khác, ai mà tin được chứ."

Trình Viện Viện không ngờ Diêu Xuân Nha lại nói thẳng thừng như vậy, cô ta làm ra vẻ mặt đau thương, "Đồng chí Xuân Nha, sao cô lại nghĩ về tôi như vậy, chuyện này mà bị lọt ra ngoài sau này tôi làm sao mà gặp người khác đây?"

Diêu Xuân Nha quay đầu nhìn vào hộp cơm ở căng tin, bên trong chỉ còn lại vài lá rau tội nghiệp đang trôi nổi trong súp, bữa cơm này xem như không thể ăn được nữa.

Bụng vẫn còn đói, mỗi khi đói là cô lại cáu gắt.

Diêu Xuân Nha mạnh tay đặt cái cốc men xuống bàn và kéo ra một cái ghế để ngồi xuống, "Tôi thấy cô có da mặt dày thật đấy, còn có lúc không dám gặp người nữa sao?"

Ôi! Vợ của viên cảnh sát trẻ này cũng là một người có tính cách mạnh mẽ đấy!

Nhiều người đã ăn xong nhưng vẫn không muốn rời đi, chỉ chờ xem trò hay.

Nhân viên phục vụ Tiểu Tôn cũng ở đó, cậu ta dùng khuỷu tay thúc vào bạn mình, "Trời ơi, vợ của viên cảnh sát trẻ này nhìn có vẻ yếu đuối mà, không ngờ lại là một con sư tử Hà Đông."

Anh ta trừng mắt nhìn cậu "Cậu thông minh ghê, ít nói đi mọi người nghe thấy thì không hay đâu."

Tiểu Tôn lập tức im lặng cũng sợ bị liên lụy, cậu ta chỉ làm một khán giả yên tĩnh vậy thôi.

"Cô!" Trình Viện Viện tức giận đến không nói được lời nào, sao mỗi lần đứng trước người phụ nữ miền Nam này, cô ta đều không có được lợi ích gì.

Chỉ có thể đổi cách, cô ta hít một hơi, mang theo giọng khóc lóc vô cùng oan ức! "Đồng chí Xuân Nha, chúng ta đã sống trong cùng một khu nhà, phụ nữ cần gì phải gây khó dễ cho nhau chứ?"

Diêu Xuân Nha nhăn mặt, vẻ chán ghét trên mặt không hề giấu diếm, "Trình Viện Viện, rốt cuộc là ai tự tìm mắng đây? Cô có phải nghĩ rằng tôi tính tình tốt thì có thể tùy ý bị cô điều khiển không?"

"Chúng ta tổng cộng chỉ gặp nhau có mấy lần, dùng một bàn tay có thể đếm được, thực sự không cần phải giả vờ kết giao tình cảm ở đây, cô hỏi thử mọi người xem họ có tin không?"

Lộ Nghiêu không thể tranh cãi với Trình Viện Viện, thân phận khác nhau, nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.

Diêu Xuân Nha không quan tâm, cô thấy phiền phức nhưng không sợ phiền phức, phụ nữ tụ tập thường nhiều điều thị phi, tranh cãi là chuyện hết sức bình thường.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tối đa chỉ làm cho cô có danh tiếng là một con hổ cái. Thì cũng chẳng sao, dù sao thì đâu thể chịu thiệt ngậm bồ hòn.

"Trình Viện Viện, khi tôi mới đến An Thành, cô nói những lời không tốt về tôi lúc đó tôi đã biết cô có ý nghĩ khác, rồi sau đó vào ngày cưới của tôi và Lộ Nghiêu, cô lại mặc một chiếc váy đỏ chói…"

"Mã Tiểu Huệ đã truyền khắp viện rằng tôi không thể sinh con, cũng là do cô xúi giục, mọi người thấy không, để bôi nhọ tôi làm rạn nứt mối quan hệ giữa tôi và Lộ Nghiêu, cô thật không từ thủ đoạn mà còn ở đây giả vờ là người tốt."

"Sao thế, tôi có viết ba chữ “ngốc nghếch” lên trán không?"

Diêu Xuân Nha phơi bày tất cả những việc xấu mà Trình Viện Viện đã làm.

Trình Viện Viện chỉ cảm thấy vô số ánh mắt cùng nhau đổ dồn vào người mình, cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng chân như bị đóng đinh không thể di chuyển.

"Ê? Hồi trước ai nói vợ của viên cảnh sát trẻ là gái miền Nam không có học thức nhỉ, tôi ở đây nghe nãy giờ cô ấy nói chuyện khá có hojv thức đấy."

"Trời ơi, cậu cũng nghe thấy câu này à? Tôi còn nghe một thông tin nói rằng họ tình cảm không tốt, chuẩn bị ly hôn rồi nữa."

Khi Diêu Xuân Nha liệt kê những việc xấu mà Trình Viện Viện đã làm, hiệu ứng đi kèm cũng xảy ra.

Nhìn lại trước sau, không khó để đoán ra ai là người tạo ra tin đồn.

"Cái này còn cần phải đoán, ngoài cô ta ra người khác chắc chắn không làm nổi chuyện này."

"Ôi trời ơi, người này xấu xa thật, cặp vợ chồng tân hôn suýt chút nữa bị cô ta phá hỏng rồi."

"Đúng vậy, thật không ngờ bình thường thấy cô ta cũng rất tốt, không ngờ cô ta lại như vậy."

Được rồi, sự việc đến đây cũng gần như được giải quyết rồi, Diêu Xuân Nha cầm bát cơm đứng dậy quay mặt về phía mọi người.

"Rất xin lỗi, tối nay để mọi người xem trò cười rồi, tôi có một yêu cầu không biết mọi người có đồng ý không nhưng chuyện ồn ào này tuyệt đối không được lan ra ngoài nhé." Diêu Xuân Nha liếc mắt về phía Trình Viện Viện.

"Ai đó có da mặt mỏng, nói ra ngoài sẽ khiến cô ấy không thể gặp ai được nữa." Nói xong, cô đi ngang qua bên cạnh Trình Viện Viện, Lộ Nghiêu đi theo ngay sau.

Những người xem ở căng tin còn lại bắt đầu bàn tán về Trình Viện Viện. "Vợ của viên cảnh sát trẻ vẫn tốt thật đấy, người khác đã hại cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn còn nghĩ cho ai đó."

"Ai nói không phải đâu, nếu tôi là người đó, chắc chắn sẽ rời khỏi chỗ này ngay đêm nay, mất mặt quá."

Trình Viện Viện nghe những lời đó, tay cầm bát sứ siết chặt, các khớp ngón tay vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch, cô ta cắn chặt môi.

Ở đáy lòng, cô ta thề, Diêu Xuân Nha những gì cô đã làm với tôi hôm nay, tôi sẽ sớm trả lại cô gấp trăm lần!

Diêu Xuân Nha đi nhanh, Lộ Nghiêu phải chạy thật nhanh mới đuổi kịp cô, quan sát biểu cảm của cô, cẩn thận nói: "Xuân Nha, anh không định giấu em chuyện này đâu, thực sự gặp em anh quá vui mừng nên quên mất chuyện này."

"Thật đấy anh thề, khi em không có mặt ở đây, anh luôn nhớ lời của em nói, không nhìn những cô gái khác một cái."

Nhìn thấy Diêu Xuân Nha không có phản ứng, anh bước hai bước chặn trước mặt cô, “Xuân Nha, đừng giận nữa nhé nếu không thì em đánh anh một trận cho bớt giận nhé.”

Diêu Xuân Nha đứng lại, nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, cười phá lên, “Em không giận, có gì mà phải giận chứ.”

“Em tin anh không phải là người thích hành động bừa bãi, mấy người như Trình Viện Viện thì không đáng để chúng ta gây gổ vì cô ta, em chỉ hơi đói thôi, nếu không phải vì cô ta, thì giờ này chúng ta đã ăn xong rồi.”

Lộ Nghiêu tiến lại phía cô, ngồi xuống, “Không giận là tốt rồi, em đói thì anh cõng em đi nhé, chúng ta đi ăn quán cơm nhà nước.”

Diêu Xuân Nha cũng không khách sáo, nằm lên lưng anh, “Vậy em muốn ăn món ăn đắt tiền!”. “Được, ví tiền đều đưa cho em, muốn ăn gì thì gọi.” Lộ Nghiêu cõng cô, nét mặt âu yếm.

Diêu Xuân Nha ôm cổ anh, mặt dựa vào anh, “Em nói giỡn thôi, tiền của anh cũng là của em tiêu thì thấy tiếc quá, ở phía trước có quán há cảo, gọi một món há cảo ăn là được rồi.”

Cô thực sự không muốn mệt mỏi, đã đói đến mức bụng dán vào lưng. Cho đến khi một bát há cảo nóng hôi hổi được ăn vào bụng, tâm tình mới thoải mái.

Cô ngồi trên ghế cùng Lộ Nghiêu trò chuyện vui vẻ, trong bóng tối, một đôi mắt như rắn độc đang chăm chăm nhìn cô, ánh mắt toát ra sự tham lam và khao khát.

Diêu Xuân Nha vốn đang vui vẻ nói về chuyện ở An Thành với Lộ Nghiêu, bỗng cảm thấy không thoải mái.

Cô cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng nhìn quanh cũng không thấy một bóng dáng khả nghi nào.

“Có chuyện gì vậy?” Lộ Nghiêu nhận ra sự bất thường của cô, quan tâm hỏi.

Diêu Xuân Nha cảm thấy có thể là do thời gian qua có quá nhiều chuyện khiến cô gặp áp lực quá lớn, đã sinh ra ảo giác.

Thế nên không muốn nói cho Lộ Nghiêu biết, sợ anh lo lắng chỉ lắc đầu, “Không sao, em đã no rồi cũng nên về nghỉ ngơi, chúng ta về nhà nhé.”

Về nhà? Anh đã lâu không nghe thấy từ này, Lộ Nghiêu nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “Được, chúng ta về nhà.”

Tối nằm trên một chiếc giường, thật khó để không xảy ra chuyện gì, huống chi là cặp vợ chồng gặp lại sau thời gian dài xa cách.

Chưa kịp làm ấm chăn, Lộ Nghiêu đã không chờ nổi nữa mà chui vào chăn bên cạnh, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, đúng lúc sắp bước vào chủ đề, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ mạnh.