Từ huyện Du Sơn
“Viện Viện, cậu lại đi mang đồ cho đồng chí Lộ Nghiêu mới đến à? Hắn không phải không nhận một lần nào sao?” Bạn cùng phòng ân cần khuyên bảo.
“Tôi còn nghe nói hắn đã kết hôn, tôi thấy cậu như vậy không tốt, dù sao chúng ta cũng là phụ nữ chưa kết hôn, cậu…”
Trình Viện Viện lại không nghe hoàn toàn không cảm kích, “Kết hôn thì sao, tôi biết hắn kết hôn rồi tôi chỉ mang chút đồ ăn cho hắn, cũng không làm gì cả.”
“Huống hồ, vợ hắn là một cô gái ở phía Nam, hoàn toàn không xứng với hắn.”
Trình Viện Viện mạnh dạn nói ra phỏng đoán của mình “Lần này Lộ Nghiêu đến Du Sơn, cô ta còn không theo cùng rõ ràng là không muốn cùng Lộ Nghiêu vượt qua khó khăn, họ sớm muộn gì cũng phải chia tay.”
Cô ta nghĩ đây là một cơ hội tốt để chiếm được trái tim Lộ Nghiêu nên liên tục tỏ ra ân cần.
Trong ký túc xá còn có các bạn cùng phòng khác, vì vậy những lời phát biểu của Trình Viện Viện nhanh chóng lan truyền trong khu nhà của công nhân đường sắt.
Cảnh sát Tiểu Lộ mới đến có một cô vợ từ miền Nam còn rất quê mùa, khi tin tức đến khu vực nhà của cảnh sát, tin đồn đã bị biến đổi.
“Tôi nói cậu gần đây tâm trạng thấp thỏm, hóa ra gia đình có chuyện lớn như vậy.” La Bằng và Lộ Nghiêu có mối quan hệ khá gần gũi, nên cũng không kiêng dè gì mà nói.
Trong bữa trưa, còn đặc biệt mời Lộ Nghiêu đến nhà ăn cơm, muốn nói chuyện tâm sự với người đệ tử mới dẫn về này.
Diêu Xuân Nha không có ở bên cạnh, Lộ Nghiêu tập trung hết vào công việc thông tin cũng rất ít ỏi, những lời đồn đại bên ngoài cũng chưa đến tai anh.
“Có chuyện gì vậy Bằng ca, sao nghiêm túc thế gia đình tôi có chuyện gì à? Có điện thoại gọi đến à?” Lộ Nghiêu không giữ được bình tĩnh.
Thực ra cũng đã lâu rồi anh không nhận được tin tức từ gia đình, không tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
“Cậu vẫn không biết à?” La Bằng cũng có vẻ ngạc nhiên, “Hay là cậu coi tôi như người ngoài, không tiện nói?”
Nghe La Bằng nói như vậy, Lộ Nghiêu càng lo lắng anh đứng dậy, “Tôi thật sự không biết mà, không được tôi phải xin nghỉ phép với lãnh đạo, về nhà xem sao.”
“Đợi chút.” La Bằng gọi anh lại, “Cậu có phải sắp ly hôn không?”
Lúc này Lộ Nghiêu cảm thấy bối rối, anh quay người lại lặp lại một lần nữa, “Ai sắp ly hôn?”
La Bằng chỉ tay về phía cửa, “Đã có người truyền như vậy, có phải là giả không?”
Lộ Nghiêu quay lại nhìn, đúng lúc bắt gặp một vài đồng chí nữ đang giả vờ làm việc nhưng thực ra lại đang nghe lén.
Anh nhíu mày giọng có phần cao hơn, “Tôi không biết thông tin này từ đâu ra, nhưng tuyệt đối là không có thật tôi sẽ không ly hôn với vợ mình.”
Giọng nói có phần không vui, “Những người phát tán lời đồn ở phía sau có ý đồ xấu, nếu tôi biết ai tôi nhất định sẽ để họ phải trả giá cho hành động sai trái của mình.”
Lúc này, anh vẫn chưa nghĩ đến Trình Viện Viện.
La Bằng đứng dậy vỗ vai anh thể hiện sự bình tĩnh, “Cậu nói xem lời đồn không tốt gì đó sao lại chọn việc riêng tư của cậu để truyền, đối tượng mục tiêu thực ra rất dễ xác định, tôi nghe nói…”
Chưa nói xong, La Bằng đã thấy ở cửa khu nhà có một đồng chí nữ cầm túi hành lý, đẹp như tiên nữ.
“Chắc là thân nhân của ai đó.” La Bằng dù gì cũng là cảnh sát lâu năm, nhìn thấy ánh mắt của đồng chí nữ nhìn Lộ Nghiêu không bình thường, hắn mỉm cười, “Cậu nhìn xem đồng chí nữ ở cửa kia, cậu có nhận ra không?”
Lộ Nghiêu thuận theo quay lại, khi nhìn thấy người đến anh đứng im tại chỗ, không dám tin là thật.
Không dám chớp mắt, sợ rằng nếu mình nhắm mắt lại, người này sẽ biến mất. “Lộ Nghiêu!”
Diêu Xuân Nha xuống tàu, dọc đường dò hỏi cuối cùng cũng tìm được khu nhà công an này.
Thật trùng hợp, người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ lại đứng trong một căn phòng đối diện cổng chính.
Người này vui mừng đến ngẩn người sao? Sao lại đứng im như vậy.
Diêu Xuân Nha cầm túi xách đi vào sân, chạy đến trước mặt Lộ Nghiêu, đưa tay trắng nõn ra trước mắt anh, “Lộ Nghiêu em đến rồi, sao anh không nói gì?”
Người đàn ông nắm chặt tay cô, cảm giác ấm áp nói lên sự thật, đôi mắt anh dần được đắm chìm trong xúc động mãnh liệt, “Xuân Nha, thật sự là em!”
Thì ra anh vui đến ngẩn người, Diêu Xuân Nha mỉm cười, ánh mắt cong cong, trêu chọc anh, “Nếu không thì anh nghĩ là ai?”
Lộ Nghiêu xúc động vòng tay ôm cô vào lòng, cảm nhận niềm vui của sự đoàn tụ.
“Khụ khụ, em trai à sao không về nhà ôm rồi ôm?” Đứng bên cạnh, La Bằng, bị “cho ăn” một miệng "thức ăn cẩu lương".
Anh ấy cũng không muốn làm gián đoạn tình cảm của đôi vợ chồng, nhưng thật sự sắp đến giờ làm việc rồi.
Lộ Nghiêu lúc này mới nhớ ra còn đang ở nhà người ta.
Anh buông Diêu Xuân Nha ra, giới thiệu, “Xuân Nha, đây là anh Bằng, lúc anh mới đến chính anh ấy đã dẫn anh.”
Diêu Xuân Nha mỉm cười lịch thiệp, “Chào anh Bằng, em là vợ của Lộ Nghiêu, anh gọi em là Tiểu Diêu cũng được.”
La Bằng gật đầu đáp lại, “Em dâu tốt, ôi nhìn hai người đứng chung một chỗ thật xứng đôi!”
Lộ Nghiêu ôm vai Diêu Xuân Nha, cười rạng rỡ, “Đúng vậy, em cũng thấy thế, anh giúp em xin nghỉ một chút buổi chiều nhé, vợ em vừa đến em phải sắp xếp cho cô ấy rồi mới về trực được.”
La Bằng cam kết với anh, “Được rồi, anh đi đơn vị xin nghỉ giúp cậu, cậu nhanh chóng đưa vợ về nhà đi, ngồi xe đường dài cũng mệt lắm.”
Ánh mắt anh ra hiệu cho Lộ Nghiêu ở cửa có một đám người đang xem náo nhiệt.
Lộ Nghiêu hiểu ý, “Vậy thì làm phiền anh Bằng rồi.” Anh một tay xách túi, một tay nắm tay Diêu Xuân Nha, quay trở lại căn phòng thứ hai từ phía đông.
“Đây là nhà của chúng ta.” Lộ Nghiêu giới thiệu xong lấy chìa khóa mở cửa.
Trong lúc chờ mở cửa, Diêu Xuân Nha đã quan sát xung quanh, cách bài trí ở đây không giống với khu nhà ở An Thành.
Nơi này cũng có một sân rộng, nhưng trong sân toàn là nhà cấp bốn, những căn nhà xếp san sát nhau, khá nhộn nhịp.
Cô đi theo Lộ Nghiêu vào trong nhà, chưa kịp nhìn rõ môi trường bên trong, đã bị Lộ Nghiêu ép vào cửa, nụ hôn tràn đầy nhiệt tình và vụng về làm cô suýt không thở nổi.
“Xuân Nha, anh nhớ em quá.” Khi tách ra, Lộ Nghiêu thở gấp trán chạm vào trán cô, giọng nói hơi trầm ấm và quyến rũ.
Diêu Xuân Nha cũng thở hổn hển, “Em cũng vậy.”
Ngay sau đó, cô bị anh bế ngang lên, tiến vào trong phòng.
Chăn gối trên giường được xếp ngay ngắn giường cũng được giữ ấm, cô được nhẹ nhàng đặt lên trên.
Thấy gương mặt cô đỏ bừng không biết vì nóng hay vì xấu hổ, Lộ Nghiêu không giấu được niềm yêu thích, hôn lên môi cô, “Ngủ một chút nhé?”
Diêu Xuân Nha nắm tay lại, đánh nhẹ vào vai anh, lầm bầm, “Giữa ban ngày ban mặt, không đứng đắn chút nào!”
Thực ra cô cũng hiểu, dù sao Lộ Nghiêu cũng đang ở độ tuổi trẻ khỏe, nhưng giữa ban ngày với nhiều người trong sân nhìn thấy cả hai vào nhà, nếu kéo rèm…
Nói ra thì thật xấu hổ!
Lộ Nghiêu cười nhẹ đưa tay chạm vào mũi cô, “Xuân Nha ngốc, đang nghĩ gì vậy?”
Anh buông cô ra, đứng dậy chỉnh đống chăn đệm cho gọn gàng, “Một lát nữa anh sẽ lấy nước cho em, em rửa mặt cho thoải mái rồi ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhìn chỉ có một chiếc gối, Diêu Xuân Nha mới biết mình đã suy nghĩ nhiều, mặt càng đỏ hơn, “Lộ Nghiêu, anh thật là đáng ghét!”