Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 70: Đi tìm Lộ Nghiêu

Bận rộn suốt nửa tháng cuối cùng cửa hàng nhỏ của Diêu Xuân Nha cũng chuẩn bị khai trương.

Trang trí cửa hàng cũng khá hoàn chỉnh, cô không thay đổi nhiều chủ trương tiết kiệm, chỉ sơn lại màu trắng mua một ít bàn ghế đã qua sử dụng, giữ lại một quầy trong cửa hàng để làm quầy thu tiền.

Những quầy khác cô cũng không vứt đi, sợ chủ nhà đến tìm lỗi nên để ở kho trong sân sau.

Trong cửa hàng tuyển thêm hai người, một người giúp dì lớn trong bếp, một người phục vụ bên ngoài.

Ban đầu, Diêu Xuân Nha định tuyển thêm một người cho quầy tiếp tân, nhưng bị Đại cô từ chối, “Nhiều người thì phải trả nhiều tiền lương, cô nghĩ ba người là đủ rồi, mà trường học còn chưa khai giảng cũng không có bao nhiêu khách đâu.”

Diêu Xuân Nha tôn trọng ý kiến của Đại cô, dù sao Đại cô cũng là người quản lý chính của cửa hàng này, cô sẽ dần rút lui.

“Cũng được, nếu thật sự quá bận thì lúc đó tuyển thêm người cũng không muộn.” Diêu Xuân Nha nói.

Ngô Minh cũng được Diêu Xuân Nha mời làm công việc tạm thời, phụ trách việc nhập hàng và vác hàng, thời gian còn lại cậu có thể làm việc khác.

Quan trọng nhất là, cậu phụ trách an ninh cho cửa hàng, lo sợ có những tay giang hồ không có chút uy tín nào đến quấy rối, cửa hàng cần có một người giữ gìn trật tự.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngày khai trương của cửa hàng bánh bao định vào ba ngày nữa đặt tên là cửa hàng ăn uống Thực Hữu, khá phù hợp với đặc điểm thời đại này.

Ngày khai trương trùng vào ngày khai giảng trường học, cộng với các hoạt động khai trương cửa hàng nhỏ đông kín người, còn có người xếp hàng bên ngoài.

Nhà họ Thường và Ngô Minh dẫn theo em gái đến giúp đỡ tất cả đều bận rộn đến nỗi quay cuồng, không có cả thời gian uống nước.

Cho đến khoảng ba giờ chiều khách ăn uống mới giảm bớt, mọi người cũng cùng nghỉ ngơi một chút.

Diêu Xuân Nha để cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, năm giờ đã dọn dẹp cửa hàng và đóng cửa, dẫn mọi người đi ăn ở nhà hàng quốc doanh, còn mời cả vợ chồng Trưởng phòng Tống đi cùng vừa bước vào đã hỏi có phòng riêng không.

Lúc đầu, khi Diêu Xuân Nha đặt phòng nhân viên phục vụ còn không coi trọng, “Phòng riêng ít nhất phải tiêu hai trăm đồng mới có thể ngồi, có phiếu lương thực không?”

Diêu Xuân Nha lắc đầu, cô thực sự không có “Không có phiếu lương thực thì không ăn được sao?”

Nhân viên phục vụ khinh khỉnh, vô cùng kiêu căng, “Không phải nhưng giá sẽ cao hơn.”

Diêu Xuân Nha chưa kịp nói gì, Hiệu trưởng Niu từ phía sau đi ra, “Cô Xuân Nha, chúng tôi có phiếu lương thực chỉ là ăn một bữa thôi, không cần ngồi phòng riêng đâu ngồi hai bàn ở dưới lầu cũng được.”

Nhân viên phục vụ quen biết Hiệu trưởng Niu, lập tức thay đổi thái độ, “Hóa ra là đi cùng ông à mời lên lầu, vừa hay có một phòng lớn.”

Thái độ chuyển biến nhanh chóng khiến Diêu Xuân Nha cũng phải tự than thở.

Dĩ nhiên, lúc thanh toán cuối cùng, Diêu Xuân Nha cũng làm cho nhân viên phục vụ bất ngờ.

Cô ấy không ngờ rằng người phụ nữ đang mời khách này tuy cùng tuổi với cô ấy, lại dễ dàng lấy ra ba trăm đồng tiền ăn.

Diêu Xuân Nha còn đặc biệt nhờ nhân viên phục vụ đóng gói một món mặn và một món chay, để Ngô Minh mang về “Để cậu ấy mang về dì và em trai đi, mọi người ở nhà chưa ăn cơm mà, mang cái này về ăn đi.”

Thấy Ngô Minh ngại ngùng nhận, cô lại nói: “Tôi đặc biệt gọi cho cậu đó, nếu không nhận cậu coi tôi là người ngoài rồi.”

Ngô Minh vội vàng tiếp nhận, “Cảm ơn chị dâu, sau này tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình, an ninh của tiệm Thực Hữu cứ giao cho tôi.”

Diêu Xuân Nha cười gật đầu, “Vậy cũng phải vất vả cho cậu rồi, thôi về sớm nhé.”

Sau khi tiễn Ngô Minh và nhà họ Thường, Diêu Xuân Nha lại trò chuyện vài câu với vợ chồng Trưởng phòng Tống, rồi mới cùng Đại cô và bà nội Lộ về nhà.

Trong sân nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, ba người phụ nữ dưới ánh đèn đang tính toán doanh thu hôm nay.

Trừ đi chi phí, hôm nay họ thu lời được ba trăm ba mươi đồng.

“Nếu cứ tiếp tục thế này, nhà mình sớm muộn cũng thành triệu phú, tiền kiếm dễ như vậy sao?” Đại cô véo cánh tay mình, chuyện như vậy trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám.

Dù không lợi nhuận bằng bán quần áo nhưng Đại cô đã rất hài lòng, bà không nói năng khéo léo như cháu dâu, nhưng nếu để bà làm những việc trong bếp thì lại rất xuất sắc.

Từ bán bánh bao đến bán quần áo rồi giờ mở tiệm ăn, Đại cô cảm thấy như đang mơ vậy.

Ngày càng nhiều điều tốt đẹp hai người nhà họ Lộ đều biết đó là nhờ phúc của Diêu Xuân Nha.

Bà nội Lộ có chút rưng rưng nước mắt, bà nội nắm tay Diêu Xuân Nha, "Xuân Nha à bà cảm ơn con đã đồng ý đến nhà chúng ta, cảm ơn con không chê bai gia đình này, trong lòng bà rất rõ ràng nếu không có con cái nhà này làm sao có được mọi thứ như hôm nay chứ.”

Diêu Xuân Nha ánh mắt dịu dàng, giọng nhẹ nhàng, “Bà ơi, bà đừng nói như vậy, con mới là người nên cảm ơn Lộ Nghiêu cảm ơn mọi người đã cho con một gia đình.”

Lúc này ở nhà Ngô Minh, Ngô Tiểu Đệ đang húp cơm trắng từng muỗng lớn, mẹ Ngô gắp một miếng thịt nhỏ cho vào miệng từ từ nhai.

Bà đã rất lâu không ăn uống tử tế, nhìn thấy con trai út ăn ngon miệng, bà lại càng không muốn gắp rau, chỉ đẩy rau về phía con trai út, “Tiểu Bảo ăn nhiều vào.”

Nói xong quay sang nhìn người con trai lớn đã hy sinh nhiều cho gia đình, “A Minh à, mẹ biết con hiếu thảo nhưng món này không rẻ đâu, lần sau đừng tiêu tiền như vậy nữa nhé.”

Ngô Minh gắp cho mẹ hai miếng thịt, “Mẹ, mẹ ăn đi, Tiểu Đệ ăn không hết đâu, món này nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Bên cạnh, Ngô Tiểu Muội giải thích: “Mẹ, ca ca không tiêu tiền hoang phí, món này là chị dâu mua cho chúng ta, chị ấy thật tốt.”

Mẹ Ngô nghe Ngô Minh nhắc đến Lộ Nghiêu và Diêu Xuân Nha lặp tức hiểu ra, “Họ đúng thật là người tốt, A Minh chúng ta phải báo đáp họ cho tốt, họ đã giúp gia đình mình nhiều như vậy.”

Ngô Minh gật đầu, “Con biết rồi, mẹ hãy ăn nhiều vào.”

Mẹ Ngô chờ sau khi thấy con trai út đã ăn xong rồi mới đυ.ng đến dĩa thịt kia, rồi ăn thêm một bát cơm đầy tối nay nhà họ Ngô được bữa no nê và còn có thịt.

Người ăn no thì ngủ cũng ngon, chỉ một lúc sau đã lần lượt ngủ say, trước đây phải lăn lộn mãi mới có thể ngủ.

Tối hôm ấy, Ngô Minh nghe tiếng thở đều đều của gia đình, thầm hứa, cậu nhất định phải làm việc chăm chỉ cho chị dâu, cố gắng mỗi ngày đều được no bụng.

Khoảng một tuần sau, việc kinh doanh của quán ăn vặt đã ổn định cơ bản.

Đại cô đã có thể tự mình đảm nhận mọi việc, Diêu Xuân Nha cảm thấy cô có thể đi tìm chồng rồi.

"Cô ơi, con đã mua vé xe cho ngày mai rồi." Sau bữa tối, Diêu Xuân Nha nói với hai người lớn tuổi trong nhà.

Đại cô dừng tay đang rửa bát, "Sao lại gấp như vậy, cô tưởng con sẽ ở thêm vài ngày, quán này vừa mới ổn định…”

Diêu Xuân Nha hiểu ý của Đại cô, cô nói “Đại cô, con thấy bây giờ hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, hơn nữa nhân viên mới cũng đã nắm rõ công việc, giao quán cho cô con hoàn toàn yên tâm.”

Thấy Đại cô không nói gì, cô lại nhắc đến Lộ Nghiêu “Cô ơi, Lộ Nghiêu ở đó không biết thế nào, trong lòng con rất sốt ruột, nghe Thường Phi nói có vé thì nhanh chóng đi mua, không phải cố ý không thông báo cho cô đâu, vé này con cũng vừa mới có được.”

Đại cô nhớ đến đứa cháu trai đơn độc ở huyện Du Sơn, chép chép môi, “Cô không trách con, hai vợ chồng mới cưới cũng không thể xa nhau lâu quá, chỉ là vì con không ở quán cô lòng không yên.”

Bà nội Lộ là người đã trải qua cũng hiểu tâm ý của Diêu Xuân Nha, bà vỗ tay con gái mình.

“Xuân Nha nói con làm được thì con sẽ làm được, con cũng không thể dựa vào con bé như vậy mãi được?”

“Xuân Nha lúc mở quán không phải đã nói, sau này phải tự mình đứng quán sao, con phải làm tốt như vậy mới không phụ lòng Xuân Nha.”

Đại cô trầm mặc một hồi sau đó ngẩng đầu, ánh mắt đầy quyết tâm, “Được, Xuân Nha cond cứ yên tâm đi đi, khi nào con trở về, cô nhất định sẽ cho con một sổ tiết kiệm thật nhiều tiền!”

Diêu Xuân Nha mỉm cười gật đầu, “Vâng, con tin cô sẽ làm được!”

Sáng hôm sau, Diêu Xuân Nha lên tàu với những cái ôm tạm biệt của bà nội Lộ và đại cô đi về hướng huyện Du Sơn.

Lần ra ngoài này cô còn chưa kịp thông báo cho Lộ Nghiêu biết, cũng không biết khi anh thấy cô sẽ phản ứng ra sao, Diêu Xuân Nha mơ hồ có chút mong đợi cuộc hội ngộ với anh.