Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 72: Cô nói ai đến?

“Hay là em muốn…“ Lộ Nghiêu nhìn dáng vẻ của cô không kìm được lại đi trêu chọc cô.

Diêu Xuân Nha kêu lên “Nếu anh tiếp tục như vậy, em sẽ đi đấy, không thèm để ý đến anh nữa!“

Nhiều ngày xa cách không làm cho hai người trở nên xa lạ, ngược lại còn gần gũi hơn.

Lộ Nghiêu thậm chí đã bắt đầu biết trêu đùa cô, không còn nghiêm túc như trước đây nữa.

Cô giả vờ tức giận đi ra ngoài, Lộ Nghiêu từ phía sau ôm chặt lấy cô cằm đặt trên vai cô dỗ dành: “Được rồi, không quậy nữa anh đi rót nước cho em, em rửa mặt và ngâm chân cho đỡ mệt nhé.”

Anh cũng muốn ở bên cô lâu hơn nhưng anh phải trở về làm việc, mặc dù La Bằng đã giúp anh xin nghỉ, nhưng anh vẫn không thể không đi cả buổi chiều được vì anh phải chịu trách nhiệm với công việc của mình.

“Buổi chiều anh vẫn phải về trực, không thể để đồng nghiệp thay anh cả buổi chiều, ảnh hưởng cũng không tốt.“

Anh nắm lấy vai Diêu Xuân Nha, để cô đối diện với mình, “Đợi đến khi anh nghỉ, anh sẽ đưa em đi dạo chơi.“

Diêu Xuân Nha gật đầu, đưa tay ôm lấy eo anh ôm chặt anh lại, “Em hiểu rồi, anh yên tâm đi làm đi, em hứa sẽ không đi lung tung, ngoan ngoãn đợi anh trở về.“

Lộ Nghiêu hôn lêи đỉиɦ đầu cô, “Được rồi.“

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lộ Nghiêu lại không nỡ rời khỏi nhà.

Diêu Xuân Nha đứng trong nhà, ban đầu dự định dọn dẹp một chút nhưng phát hiện không có chỗ nào để bắt tay vào.

Trong nhà bài trí đơn giản đã được Lộ Nghiêu dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả một bộ quần áo bẩn cũng không có.

Cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm lên giường, vốn dĩ vẫn khá tỉnh táo, nhưng cái chăn ấm áp làm cô ngáp dài, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Lúc này trong sân, những người phụ nữ kia đang bàn tán về Diêu Xuân Nha.

“Cô thấy không, vợ của cảnh sát Lộ đã đến rồi, ai nói hai người họ sẽ ly hôn tôi thấy họ rất thân mật mà.“ Một chị đang chọn rau nói.

Một chị khác đang làm cá cũng mang theo con cá đã mổ bụng đi tới tham gia, “Thấy chưa, cô ấy trông như một ngôi sao điện ảnh, nhìn xem đôi mắt cô ấy khác với chúng ta, không giống người bình thường.“

“Cô nói gì vậy, đó không phải không giống người bình thường, nhất định trong gia đình cô ấy có tổ tiên ngoại quốc, trông thật đẹp chỉ không biết liệu cảnh sát Lộ có thể quản lý được không.“

“Làm sao, trưa nay không thấy à, hai người ấy vào nhà lâu vậy mới ra, chắc chắn không có việc tốt gì!“ Một chị khác che miệng cười.

Những người nói đùa chủ yếu là những người lớn tuổi, còn những cô vợ trẻ thì lại ghen tỵ với Diêu Xuân Nha.

Nói chuyện đều có chút chua chát, “Đẹp thì có ích gì, cái loại không có văn hóa đấy sao có thể xứng với sinh viên ưu tú trường cảnh sát như Lộ Nghiêu chứ.“

“Đúng rồi, nhìn dáng vẻ đó chắc chắn không thể sinh con, nghe nói đến giờ vẫn chưa có con.“

“Đúng vậy, tính cách yếu đuối như vậy chắc chắn cũng không biết làm việc, thật không biết cưới một cô vợ như vậy về thì có ích gì.“

Khu gia đình bình thường không có gì xảy ra, bỗng có người lạ đến trở thành chủ đề bàn tán của cả khu.

Phụ nữ trong khu chia thành hai phe, phe trẻ tuổi phần lớn không thích Diêu Xuân Nha, nói chuyện đều có giọng điệu châm chọc, suy diễn ác ý.

Phe người lớn tuổi thì không ác ý lắm, chỉ là thói quen ngồi cùng nhau nói chuyện dông dài, chuyện nhà này nhà khác.

Khi vợ của La Bằng đi rửa bát, cô ấya nghe thấy họ bàn tán, ban đầu cô ấy cũng không muốn can thiệp, nhưng thật sự những người này càng nói càng quá đáng.

Cô ấy lấy một chậu nước rửa mặt, hướng ra ngoài cửa, ào một cái đổ ra ngoài.

Nhìn cũng chính xác, nước bắn lên quần áo của những người phụ nữ miệng lưỡi dài... "Vợ của La Bằng cô để ý chút đi, nước đã văng lên người chúng tôi rồi."

"Thật là, hôm nay tôi mới thay đồ nước gì đây, vợ La Bằng cô có phải là cố ý không!"

Những người phụ nữ đứng dậy, bất mãn với vợ La Bằng.

Vợ La Bằng đặt cái chậu xuống giá sau lưng, lạnh mặt nói: “Nếu các cô không đứng trước cửa nhà tôi nói xấu, nước cũng sẽ không văng lên người các cô.”

“Vẻ mặt ai cũng giống như đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nói xấu một đồng chí mới đến người ta như thế nào liên quan gì đến các cô, thật là quá rộng rãi trong việc can thiệp.”

Nói xong, cô ấy quay lưng vào nhà, cửa nặng nề đập lại.

Để lại một đám phụ nữ đứng ngây ra tại chỗ.

"Cô ta bị cái gì vậy? Có phải bị điên không? Chúng ta có nói gì đâu, sao cô ta lại như thế."

“Ôi, cô không biết sao? Chồng cô ta là La Bằng không phải quen biết với cảnh sát Tiểu Lộ sao, cô ta bảo vệ chồng mình như vậy thật quá đáng.”

“Chúng ta không biết cứ thôi đi, giữ khoảng cách một chút, không chừng lại bị cô ta dội nước lần nữa.”

Nhờ có cái chậu nước của vợ La bằng, đám phụ nữ nói chuyện rôm rả đã tản ra, sân lại khôi phục sự yên tĩnh như trước.

Tại quảng trường, Lộ Nghiêu chỉnh trang lại quần áo rồi đến thay ca cho đồng nghiệp tạm thời.

“Cảm ơn cậu nhé tôi trở lại rồi, cậu cứ bận việc đi, lát nữa mời cậu uống nước ngọt.”

Cảnh sát trẻ nhìn thấy trạng thái tràn đầy năng lượng của Lộ Nghiêu châm chọc nói: “Có vợ đến là khác liền, tinh thần của anh Lộ có vẻ khác hẳn.”

Lộ Nghiêu giơ chân như muốn đá, “Cậu còn dám đùa với tôi nữa à, dạo này cậu gan lớn nhỉ.”

Cậu đồng chí nhỏ nhảy chân sáo chạy đi, “Ôi, em sai rồi, anh ơi em đi trước đây, đừng quên mua nước ngọt cho em nhé.”

Nhìn bóng dáng chạy đi xa, Lộ Nghiêu mỉm cười lắc đầu.

“Đồng chí Lộ Nghiêu, tôi nghe họ nói nay anh xin nghỉ, tôi cứ tưởng anh không khỏe đang định tới nhà tìm anh đây.” Trình Viện Viện cầm hộp cơm bất ngờ xuất hiện sau lưng Lộ Nghiêu.

Điều này thực sự làm anh giật mình, Lộ Nghiêu lùi lại hai bước giữ khoảng cách, “Đồng chí Trình Viện Viện, tôi đã nói nhiều lần rồi đừng mang đồ đến cho tôi nữa, tôi đã kết hôn rồi chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách một chút.”

Trình Viện Viện tiến lên một bước cầm hộp cơm, “Tôi biết anh đã kết hôn rồi, tôi cũng không có ý muốn làm phiền gì, chỉ là chúng ta trước đây đều ở một cơ quan, giờ lại gặp ở cái huyện nhỏ này thật không dễ dàng.”

Lộ Nghiêu giơ tay lên, ngăn cô ta nói tiếp, “Đồng chí Trình Viện Viện, hai ta trước đây chỉ là đồng nghiệp bình thường, bây giờ cũng vậy tôi phải đi làm rồi, xin cô đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

“Có nhiều người nhìn thấy như vậy ảnh hưởng cũng không tốt, mong cô tự trọng.” Nói xong Lộ Nghiêu quay người bước về phía bên kia quảng trường, để lại Trình Viện Viện đứng lại nơi đó.

Trình Viện Viện lại một lần nữa đυ.ng phải vách tường, nhưng không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại hiểu sai cô ta nghĩ Lộ Nghiêu sợ ảnh hưởng danh tiếng của cô ta, nên không tiếp nhận lòng tốt của cô ta, dù sao quảng trường đông đúc nhiều mắt nhìn như vậy.

Trình Viện Viện ôm chặt hộp cơm, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, cô ta lẩm bẩm: "Tôi biết mà anh vẫn để tâm đến tôi, sợ người khác nhìn thấy bàn tán về tôi, tôi sẽ không làm phiền anh đâu."

Trình Viện Viện ôm hộp cơm đi về phía ký túc xá, nhưng trên đường về lại phát hiện nhiều đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ về cô ta.

Về đến phòng ký túc, đồng nghiệp thân thiết của cô kéo cô sang một bên.

“Cô lại đi tìm cảnh sát Tiểu Lộ à? Viện Viện, cô tỉnh táo lại đi, người ta đã kết hôn rồi đừng có ngốc nghếch nữa, chưa kể vợ người ta còn đến tìm rồi.”

Trình Viện Viện đã quen với sự chỉ bảo của đồng nghiệp này, luôn tự động lọc thông tin.

Cho đến khi nghe đến việc vợ Lộ Nghiêu đến, cô ta mới có chút phản ứng, nắm chặt cánh tay của đồng nghiệp, mắt mở to, “Cô nói ai đến?”