Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 60: Ga tiễn biệt

Diêu Xuân Nha nhún vai, cô đã nghe thấy cũng không có cảm xúc gì, chỉ cần họ cách xa cô một chút thì tốt, rất yên tĩnh!

Cô đóng cửa quay người lại thổi hơi vào tay, "Hôm nay thật lạnh."

Khi cô ngẩng đầu lên, vẫn thấy gương mặt không thể tin nổi của nhà họ Lộ. Cô không kìm được cười, "Sao vậy, mọi người không nhận ra con sao?"

Đại cô mở miệng, từng chữ từng câu nói: "Xuân Nha, con làm cô thấy lạ quá."

Diêu Xuân Nha: "Cô à, lần này cô có thể yên tâm rồi chứ, ra ngoài con sẽ không chịu thiệt đâu."

"Ừm~ cô yên tâm rồi, hóa ra Xuân Nha nhà ta không phải là mèo con, mà là một con hổ nhỏ biết ăn thịt."

Đại cô giơ ngón tay cái lên, "Đúng thật là phải như vậy, không thể để người ta tùy ý bắt nạt mình được."

Bà nội Lộ cũng tán thành, "Ừm, Xuân Nha con làm đúng lắm, các con cũng không cần lo lắng, dù lát nữa trưởng tàu Mã có quay lại, chúng ta cũng không cần phải sợ nhưng Mã Tiểu Huệ không thể nuông chiều để nó hỗn láo như vậy được!"

Ba người phụ nữ khí thế hừng hực, Lộ Nghiêu cảm thấy sống lưng mình nổi da gà, để tránh bị nhắc đến anh không nói gì cả lặng lẽ trở về phòng sắp xếp hành lý.

Việc này không nhỏ, nhưng đến ngày mùng ba Tết chuyển sang nhà mới vẫn chưa thấy trưởng tàu Mã đến hỏi tội.

Ông ta cũng không đến giúp chuyển nhà như đã hứa trước đó.

Điều này cũng phần nào thể hiện thái độ của ông ta.

Qua sự việc này, Diêu Xuân Nha mới hiểu tại sao danh tiếng của trưởng tàu Mã lại tốt như vậy, quả đúng là không hề nói suông, chưa nói đến chuyện khác ít nhất ông ta là người biết đúng biết sai.

Ngày mùng năm Tết, cả nhà đến ga tiễn Lộ Nghiêu đi.

"Đến nơi nhớ báo cho gia đình một tiếng, đừng tiếc ăn mặc cũng đừng lo lắng chuyện trong nhà." Bà nội Lộ nắm tay Lộ Nghiêu, không nhịn được rơi nước mắt.

Lộ Nghiêu sợ cảnh như vậy, anh từ từ vuốt lưng bà nội, "Bà nội yên tâm đi con đã lớn rồi có thể tự lo được cho bản thân mình."

Bà nội Lộ che mặt, có chút không kiểm soát được cảm xúc, bà vẫy tay, quay lưng đi sang một bên để bình tĩnh lại.

Đại cô thì mắt đỏ hoe, đặt hộp cơm vào tay Lộ Nghiêu, "Đều là những món con thích ăn, đem theo ăn trên đường nhé, cô không có gì dặn dò, chỉ một câu giữ gìn tâm tư, Xuân Nha là một cô gái tốt."

Lộ Nghiêu gật đầu, "Cảm ơn cô, cô yên tâm đi trong lòng con chỉ có một mình cô ấy."

Đại cô vỗ vỗ vai Lộ Nghiêu, giọng có chút nghẹn ngào "Biết rõ trong lòng là được, sắp lên xe rồi con nhanh chóng nói vài câu với Xuân Nha đi, cô đi xem bà nội của con."

Rõ ràng biết rất nhanh nữa sẽ gặp lại, nhưng không hiểu sao trong lòng Diêu Xuân Nha lại cảm thấy khó chịu.

Cô nghĩ chắc chắn là do bầu không khí ở ga này đã khiến cô không giống mình nữa đầu mũi cay cay.

"Chờ em sắp xếp xong bên này, em sẽ qua đó với anh." Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.

"Ừm, anh biết rồi."

Diêu Xuân Nha: "Có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng nữa, anh đừng vội nhé."

Lộ Nghiêu kiên nhẫn, "Anh không vội, em đừng tự làm khổ mình nữa."

Diêu Xuân Nha gật đầu, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến bên miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cô lấy trong túi ra một khăn vuông đã gói kỹ, nhét vào túi áo của Lộ Nghiêu, giọng nhẹ nhàng.

"Đây là một phần tiền kiếm được trong thời gian này, anh giữ lấy đi đừng có để dành đấy nhé, anh ăn nhiều vào nếu thức ăn ở căng tin không hợp khẩu vị hay không đủ no còn có thể ra ngoài mua chút đồ mà ăn."

Lộ Nghiêu chỉ cười chiều chuộng, "Vợ à, thức ăn ở căng tin sao có thể không đầy đủ, mà anh cũng không kén ăn, không bị đói được."

Diêu Xuân Nha hít hít mũi, cảm xúc mà cô cố gắng kiểm soát đã bị lời nói của anh phá vỡ, cô không muốn khóc mà cô cũng không phải là người dễ khóc như vậy.

"Lộ Nghiêu, anh thật đáng ghét." Diêu Xuân Nha lao vào lòng anh, hai tay nắm chặt vạt áo của anh, "Người này thật đáng ghét!"

Lộ Nghiêu nghe thấy giọng cô run rẩy, trong lòng cũng không dễ chịu nhẹ nhàng ôm cô.

"Vợ à, có chuyện gì thì cứ gửi điện báo cho anh biết nhé, thời tiết phía Bắc còn lạnh thêm một khoảng thời gian nữa, ra khỏi nhà nhất định phải mang găng tay và khăng quàng đấy."

Diêu Xuân Nha không nói được lời nào, chỉ gật đầu như gà con mổ thóc.

"Anh đã nói Thường Phi rồi, ai mà dám bắt nạt em, em cứ tìm cậu ta là được, tuyệt đối không được trực tiếp đối đầu với họ, nếu cậu ta không giải quyết được thì còn có anh, ở đó cách đây cũng không xa khoảng bốn tiếng anh sẽ có mặt."

Lộ Nghiêu dặn dò cẩn thận, sợ rằng khi anh không có mặt ở đây, Diêu Xuân Nha sẽ bị bắt nạt.

Càng như vậy, Diêu Xuân Nha càng không nỡ cho đến khi tiếng còi tàu thúc giục vang lên, cô mới miễn cưỡng buông tay.

Lộ Nghiêu nói lời chào tạm biệt với gia đình rồi cầm đồ lên xe, Diêu Xuân Nha ở bên ngoài, từng bước theo sát, đến khi thấy anh ngồi xuống.

Lộ Nghiêu kéo cửa sổ xe, gương mặt cứng rắn hóa thành dịu dàng, "Em về đi, trời lạnh lắm."

Diêu Xuân Nha lắc đầu, cô muốn ở lại thêm một chút, "Lộ Nghiêu, ở nhà anh không cần lo mọi người đã có em chăm sóc rồi."

"Anh biết chuyện ở nhà sẽ không làm khó được em." Lộ Nghiêu duỗi tay từ cửa sổ, nắm lấy tay cô.

Xe lửa từ từ khởi hành, hai người bị buộc phải buông tay nhau, Diêu Xuân Nha chạy theo, hét lên câu mà trong lòng cô kìm nén từ lâu.

"Lộ Nghiêu, anh không được nhìn phụ nữ khác đâu đấy, nếu anh dám làm bậy em sẽ mang theo tiền tiết kiệm của anh rồi bỏ trốn đấy!"

Cô biết Lộ Nghiêu không phải là người dễ lung lay, nhưng những trải nghiệm đau đớn ở kiếp trước luôn khiến cô nhạy cảm và thiếu an toàn.

Vết thương kiếp trước cần thời gian để chữa lành.

Lộ Nghiêu đối mặt với gió lạnh hứa hẹn với cô, "Vợ à, em yên tâm đi nếu anh phụ lòng em trời sẽ đánh anh."

"Anh thật ngu ngốc, hứa hẹn nặng nề như vậy làm gì."

Diêu Xuân Nha sức lực đã cạn kiệt, xe lửa cũng đã rời khỏi sân ga, cô hét lên một câu nhưng không nghe thấy phản hồi.

Từ khoảnh khắc xe lửa biến mất khỏi tầm nhìn, cô cảm thấy trái tim mình như cũng trống rỗng một phần.

Trên xe lửa, Lộ Nghiêu ngồi trở lại vị trí của mình, hạ cửa sổ xuống. Hành khách bên cạnh đã nói chuyện với anh, "Đồng chí, nhà cậu có "sư tử Hà Đông" à?" Anh ta giơ ngón tay cái lên.

Lộ Nghiêu cười cười, không đáp lại.

"Nhìn cậu là biết bị vợ quản chặt mà." Người đó tự nói tiếp, "Nhưng mà cũng đúng, nếu vợ tôi cũng xinh đẹp tôi sẵn lòng bị quản chặt như vậy."

Quản chặt? Lộ Nghiêu suy nghĩ kỹ về hai chữ này, không cảm thấy đó là từ ngữ mang ý nghĩa tiêu cực, nếu có thể anh muốn Xuân Nha quản chặt cả đời anh thì tốt.

Anh nhìn ra cảnh vật lướt qua bên ngoài, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh nụ cười và những cử chỉ của Diêu Xuân Nha, lặng lẽ cảm thấy lo lắng, chưa gì đã chia tay mà anh đã bắt đầu nhớ cô rồi.

Tại nhà ga, Diêu Xuân Nha ngồi xổm nghỉ một chút rồi lại vực dậy.

Một đống việc đang chờ cô phía sau, cô không thể lãng phí thời gian.

Diêu Xuân Nha dự định sẽ chạy thêm hai chuyến vào thành phố Thẩm trước khi mở cửa hàng bánh bao, dùng số tiền kiếm được từ chuyến đi này để mở cửa hàng bánh bao.

Như vậy, số vốn hàng hóa trong tay cô có thể nhiều hơn, số lượng quần áo cũng nhiều hơn, tiền kiếm được tự nhiên sẽ nhiều hơn.

Khi có một số vốn nhất định, mở cửa hàng bánh bao cũng không muộn.