Diêu Xuân Nha ấn vào tay cầm cửa đứng bên ngoài là Mã Tiểu Huệ.
Mắt cô ta đỏ hơn cả lúc nãy trên mặt còn có dấu vết, dường như vừa nín khóc, ngay khi cửa mở ra cô ta đã lao vào bên trong.
"Tôi nói cho bà biết, bà đừng nghĩ đến việc bước chân vào nhà chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho cha tôi cưới bà về đâu!" Mã Tiểu Huệ chỉ tay vào Địa cô nói một cách điên cuồng.
Cô ta nhìn chằm chằm Đại cô như thể đang nhìn kẻ thù, trong đầu đầy rẫy những lời nói vừa mới nghe thấy từ cha mình, cô ta lấy tay che nửa mặt còn lại, càng nhìn Đại cô càng tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, cha cô ta chưa bao giờ đánh cô ta, mà hôm nay chỉ vì cô ta nói người phụ nữ này không tốt, cãi lại một câu đã bị đánh một cái.
Điều này khiến cô ta cực kỳ uất ức, không có chỗ nào để phát tiết bất mãn, nghĩ rằng chính vì cái bà già này mà mối quan hệ giữa họ trở nên khó chịu, Mã Tiểu Huệ quyết định quay trở lại nhà Lộ.
"Bà không tự nhìn lại mình đi, bà chẳng bằng một góc của mẹ tôi mà còn muốn cưới cha tôi, tôi thấy bà chỉ là thích nhà của chúng tôi thôi!" Mã Tiểu Huệ nói không chút kiêng nể.
"Bà không có cửa đâu, chỉ cần tôi ở đây tôi sẽ không để bà bước vào nhà chúng tôi một bước, bà già quê mùa!"
Nói xong, trong lòng cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cơn giận cũng đã xả hết, hừ một tiếng rồi quay lưng định đi.
Diêu Xuân Nha vừa lúc đứng ở cửa, thấy Mã Tiểu Huệ đến, nhanh chân bước ra ngăn cản lối đi của cô ta "Nói xong chưa?"
Mã Tiểu Huệ ngẩng cao đầu, còn nức nở hai lần, "Sao hả? Cô định đánh tôi à."
Diêu Xuân Nha vờ như không có cảm xúc nhếch môi nói "Đánh cô thì không đến mức như vậy, nhưng đây không phải chỗ cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
"Thì sao cô có ý gì?" Mã Tiểu Huệ chống nạnh, trong tư thế không sợ hãi.
"Xin lỗi Đại cô của tôi nhanh." Diêu Xuân Nha lạnh mặt, giọng điệu lạnh nhạt đứng ra nói thay Đại cô.
Mã Tiểu Huệ vẫn còn là một cô bé, nếu Đại cô mở miệng mắng mỏ điều này không phù hợp với người lớn.
Bà nội Lộ cũng tương tự không tiện mở lời, trong khi Lộ Nghiêu là người đàn ông bất kỳ ai trong bọn họ hôm nay cũng không phù hợp để cãi nhau với Mã Tiểu Huệ.
Nhưng Diêu Xuân Nha thì khác, cô chỉ lớn hơn Mã Tiểu Huệ hai tuổi, coi như cùng một thế hệ, hơn nữa Lộ Nghiêu đã được điều chuyển khi nào về cũng không chắc, cô không cần phải lo lắng về quan hệ hàng xóm đồng nghiệp nữa.
Mã Tiểu Huệ vốn đã không ưa Diêu Xuân Nha, căn bản không coi lời cô ra gì, "Tại sao phải xin lỗi, tôi không xin lỗi đấy, bà ta có bản lĩnh cặp kè với cha tôi còn không biết xấu hổ, tôi chửi vài câu đã là nhẹ lắm rồi."
Đại cô nhíu mày, "Mã Tiểu Huệ, cô đang nói bậy cái gì vậy, tôi cặp kè với cha cô khi nào?"
Mã Tiểu Huệ nhe răng, dáng vẻ rất đáng ghét, "Đừng giả vờ nữa, nếu bà không cặp kè với cha tôi thì sao cha tôi lại nói muốn tìm bà làm mẹ cho tôi?"
Cô ta ngó nghiêng nhìn với vẻ khinh thường, "Tôi không muốn cái đồ quê mùa như bà làm mẹ, bà hãy từ bỏ ý định này đi!"
Bộp! Diêu Xuân Nha chính xác đánh vào má trái của Mã Tiểu Huệ, để lại một dấu tay đối xứng với dấu tay bên phải của cô ta.
Mã Tiểu Huệ bị đánh ngơ ngác, không chỉ mình cô ta mà những người khác trong phòng cũng bị hành động này của Diêu Xuân Nha làm cho kinh ngạc.
"Cô dám đánh tôi, cô thực sự dám đánh tôi!" Mã Tiểu Huệ che má trái bỏng rát, la lên với Diêu Xuân Nha.
Cô hoàn toàn không giống với vẻ mặt ấm áp thường ngày, nét mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén khiến Mã Tiểu Huệ cảm thấy sợ hãi bao trùm toàn thân, như thể bị đóng băng, không thể cử động được.
"Hôm nay tôi nói rõ với cô, đừng nói là giữa cô tôi và Trưởng tàu Mã không có gì, cho dù có một chút ý gì cũng đã bị cô phá hỏng rồi."
"Hơn nữa, cô tôi không có ý đồ gì với cha cô cả, mà chính cha cô mới có cái lòng này, nhưng bây giờ có cũng vô ích thôi."
"Nói thẳng ra, gia đình có một đứa trẻ không biết điều như cô, cũng không ai muốn bước chân vào để dọn dẹp đống phiền phức do cô gây ra."
"Hôm nay tôi đã nói rõ với cô rồi, giờ cô lập tức xin lỗi cô của tôi, rồi biến đi!"
Mã Tiểu Huệ không muốn nghe lời Diêu Xuân Nha, nhưng trong lòng lại sợ cô, không ai ngờ người phụ nữ miền Nam này lại dữ dằn như vậy, luôn cảm thấy nếu mình không làm theo lời cô, cô sẽ lại ra tay với mình.
Hơn nữa Mã Tiểu Huệ cũng nhận ra, Diêu Xuân Nha thực sự không lo lắng, cái gì cũng không ngại.
Cô ta cắn răng, anh hùng không chịu thua thiệt, vì vậy quay người đối diện với Đại cô, nói một cách miễn cưỡng, "Xin lỗi, tôi sai rồi."
Diêu Xuân Nha lên tiếng nhắc nhở, "Nói lớn một chút, cô có ăn cơm không đấy?"
Mã Tiểu Huệ nhắm mắt, tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giọng nói cao lên vài phần, "Dì à, xin lỗi tôi sai rồi!"
Lần này mọi người trong sân đều nghe thấy, Mã Tiểu Huệ dường như cũng nghe thấy tiếng hàng xóm bàn tán về mình.
Hôm nay thật sự làm mất hết thể diện của cô ta, cô ta quay lại đối diện với Diêu Xuân Nhã, từ cổ họng phát ra âm thanh, "Tôi có thể đi được chưa?”
Diêu Xuân Nhã nghiêng người nhường đường, "Tất nhiên có thể, không tiễn."
Mã Tiểu Huệ bước chân đi, vừa đi được vài bước, lại bị Diêu Xuân Nhã gọi lại, "Quên nói với cô, từ bây giờ tốt nhất cô không nên làm những chuyện mờ ám sau lưng tôi nữa, nếu như tôi lại nghe thấy bất kỳ lời bàn tán nào về nhà tôi, đừng trách tôi không khách khí."
Mã Tiểu Huệ không nói gì, che mặt khóc chạy khỏi tầm mắt của mọi người.
Dù sao cũng là con gái của trưởng tàu Mã, trong sân có không ít người đã từng nhận được sự giúp đỡ của trưởng tàu Mã.
Vì vậy có người lên tiếng chế giễu Diêu Xuân Nhã, "Đã nói người miền Nam tâm tư hẹp hòi, hôm nay đúng là thấy rồi, với một đứa trẻ mà cũng tranh cãi thật không có giáo dưỡng mà."
"Trời ơi, các cô đến muộn nên không nghe rõ mọi chuyện thôi, cô ấy không chỉ mắng, mà còn đánh cả Tiểu Huệ nữa, cô ấy gan đến mức nào, cũng không sợ chọc giận lão Mã sao."
Những lời này Diêu Xuân Nhã nghe thấy bên tai, nhưng không để vào lòng, cô dựa vào cạnh cửa, mắt mày tươi cười, "Nói xong chưa? Mà chưa nói hết thì các cô vào trong nói đi?"
"Nhìn cô ấy có vẻ không ra gì, hứ lại còn mặt dày." Một cô lắc đầu, khuyên các cô khác, "Chúng ta về thôi, ít để ý đến cô ta, dù sao cô ta cũng sắp chuyển đi, không thể nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu."
Một nhóm người bàn tán xong cũng vậy, liền mỗi người tản ra đi.
Vì vậy chuyện Lộ Nghiêu bị điều chuyển không đến nửa ngày, mọi người trong khu đã biết hết, họ đều quy kết tai họa của nhà Lộ lên đầu Diêu Xuân Nhã.
Cũng nói sau lưng rằng Lộ Nghiêu cưới phải một cái sao chổi về, họ cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Diêu Xuân Nhã, mùng một Tết không muốn dính dáng đến vận rủi.