"Cha mẹ cô dạy cô làm vợ như vậy sao, dù sao cũng là con của gia đình công nhân được đi học đàng hoàng còn không bằng cô vợ quê giữ phép tắc nữa!"
Mẹ Trần đã bình tĩnh lại, cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, "Dù sao tôi cũng là mẹ chồng của cô, cô lại nói chuyện với tôi như vậy, ôi, thật làm người ta đau lòng."
Diêu Xuân Lan nghe lời của mẹ Trần thì càng tức giận hơn, "Tôi làm vợ như thế có vấn đề gì? Chẳng phải đã đủ tư cách sao, sao lại lôi cha mẹ tôi ra để nói!"
Hai người đều nói không nhỏ, làm cho Trần Kiến Bình đang say rượu bị đánh thức, hắn ta đi lảo đảo ra ngoài, "Làm cái gì mà ồn ào thế!"
Mẹ Trần thấy con trai ra, lập tức đổi giọng, vừa kêu lên đã bắt đầu khóc, "Con à, tâm trạng của con dâu không tốt, ngày mai mẹ sẽ về quê, mẹ không thể chịu nổi một đứa con dâu như này nữa."
Trần Kiến Bình lắc lắc cái đầu hơi choáng váng, mới thấy rõ căn phòng lộn xộn cảm giác say cũng giảm bớt một chút, "Cái này bị làm sao vậy?"
Mẹ Trần vừa khóc vừa nói, "Còn thế nào nữa, con đi mà hỏi cô vợ tốt của con đi, chỉ vì chúng ta không đợi cô ta ăn cơm cùng nên cô ta cãi nhau với mẹ đấy."
Trần Kiến Bình là một người đàn ông điển hình trong số người gia trưởng ở thôn, lại còn là một người con hiếu thảo, nghe thấy mẹ mình đau lòng thì không chịu nổi?
Hắn ta bước nhanh đến trước mặt Diêu Xuân Lan, giơ tay tát cô ta một cái, "Đó là mẹ tôi, cô còn cãi lại mẹ tôi nữa tôi đánh cho một trận nhớ đời đấy!"
Diêu Xuân Lan đã mệt mỏi cả ngày, không ăn cơm lại đói đến mức không chịu nổi, bị Trần Kiến Bình tát một cái thì ngã ngửa xuống đất, trước mắt tối sầm.
Cô ta lấy tay che mặt chỉ vào Trần Kiến Bình, chưa kịp mở miệng đã ngất đi.
...
Dưới sự khuyên nhủ của chị Thường và Thường Phi, cuối cùng bà nội Lộ cũng đồng ý vào ngày mùng ba Tết sẽ chuyển đến nhà họ Thường.
Những việc quan trọng đã được sắp xếp ổn thỏa, Diêu Xuân Nha hiếm khi ngủ được một giấc ngon, tưởng rằng có thể tự nhiên dậy kết quả mới chỉ bảy giờ sáng đã bị người đến chúc Tết phá hỏng giấc mộng đẹp.
Thực ra trong sân chỉ có vài người không tính là nhiều, chỉ là tập quán mà thôi.
Gần trưa, trưởng tàu Mã dẫn theo Mã Tiểu Huệ đến chúc Tết.
"Ở nhà con đã hứa với cha như thế nào, nhanh lên đi!" Sau khi chào hỏi đơn giản, trưởng tàu Mã kéo Mã Tiểu Huệ đến trước mặt Diêu Xuân Nha, "Nhanh chóng xin lỗi đồng chí Diêu Xuân Nha đi!"
Mã Tiểu Huệ mặt mày miễn cưỡng, lí nhí nói: "Xin lỗi, đồng chí Diêu Xuân Nha."
"Con chưa ăn cơm à? Đó là thái độ để xin lỗi người khác sao? Nói cho rõ ràng đi!" trưởng tàu Mã quát to.
Mã Tiểu Huệ bị dọa đến giật mình, cha cô ta rất ít khi lớn tiếng như vậy, cô ta chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, nước mắt ngay lập tức tràn ra khóe mắt.
"Cha, con là con gái của cha đó, sao cha lại có thể nổi giận với con vì người khác như vậy!"
Cô ta hét lên với trưởng tàu Mã rồi chạy ra ngoài.
Trưởng tàu Mã hơi khó xử cười cười nói "Đứa trẻ này, thật là không nghe lời chút nào."
Để cho không khí không tiếp tục ngượng ngùng nữa Diêu Xuân Nha cười nói: "Chú Mã, chú quá khách khí rồi, lần trước cháu đã nói không cần Mã Tiểu Huệ phải đến tận nhà để xin lỗi mà."
"Chú chỉ muốn để con bé nhớ một chút để sau này không thể tùy tiện nói năng lung tung nữa." trưởng tàu Mã nói xong ánh mắt vô tình nhìn về phía Đại cô, "Cùng sống trong một khu, chú không muốn vì chuyện này mà làm tổn hại tình cảm của hai gia đình."
Diêu Xuân Nha hiểu ra, đây là vì Đại cô mà đến.
Nhưng cũng có thể hiểu được trường tàu Mã mất vợ nhiều năm như vậy, muốn tìm một người bạn đồng hành cũng là bình thường, huống hồ Đại cô lại rất có năng lực còn xinh đẹp nữa.
Đặc biệt là sau khi sự việc kia được giải quyết, mỗi ngày Đại cô vẫn luôn vui vẻ, hơn nữa bây giờ Đại cô chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, có người theo đuổi cũng không có gì là lạ.
Bà nội Lộ cũng là người hiểu chuyện, "Trưởng tàu Mã, Xuân Nha nói đúng đấy, chuyện này không nghiêm trọng như vậy, chú cũng đừng nói đến bọn trẻ nữa hãy bỏ qua mọi thứ đi."
Trưởng tàu Mã có danh tiếng tốt trong khu công việc cũng ổn định, là một đối tượng phù hợp, nhưng lần này bà nội Lộ không dám quyết định thay Đại cô.
Cuộc hôn nhân trước đó là do bà quyết định, kết quả đã làm hại con gái của mình.
Đại cô đối với tình cảm tương đối chậm chạp, tất cả mọi người đều thấy được ý định của trưởng tàu Mã, chỉ có bà là không biết.
Đại cô cũng phụ họa theo bà nội Lộ nói: "Đúng vậy trưởng tàu Mã, nay là đầu năm mới rồi chuyện cũ hãy để lại phía sau, đừng nhắc đến nữa."
Trưởng tàu Mã gật đầu, "Được không nhắc đến nữa, cảm ơn mọi người không so đo với cô bé, mọi người đều sống cùng một khu, sau này có việc gì cứ đến kêu tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ."
Ông lại nói với bà nội Lộ: "Dì ơi, dì cũng đừng gọi cháu là trưởng tàu nữa, gọi cháu là Tiểu Mã là được rồi."
Trưởng tàu Mã chỉ mới biết đến việc Lộ Nghiêu sẽ được điều chuyển, nhưng ông không biết nhà họ Lộ sẽ sắp chuyển đến nhà họ Thường nên mới đề nghị: "Nhà cháu có hai phòng trống, nếu mọi người không chê..."
“Chú Mã, cảm ơn lòng tốt của chú, nhưng vấn đề nhà ở đã được giải quyết rồi ạ.” Diêu Xuân Nha lên tiếng cắt ngang.
Trường tàu Mã có chút tiếc nuối vì không giúp được gì, càng không dám hỏi thêm, “Vậy thì tốt, chú nghĩ Tiểu Lộ sắp phải chuyển đi rồi, để lại một nhà toàn đồng chí nữ thì phải làm sao, bây giờ lại khó tìm phòng ở nếu mọi người đã có chỗ ở vậy chú cũng yên tâm rồi.”
Trưởng tàu Mã nhiệt tình nói: “Đến lúc chuyển nhà nếu nhiều việc quá thì cứ gọi chú đến, đừng có khách sáo với chú.”
“Vậy thì cảm ơn chú Mã.” Lộ Nghiêu đứng dậy.
Trường tàu Mã: “Quá khách sáo rồi, nếu không có gì thì chú về trước đây, chú phải đi xem con bé chạy đi đâu rồi.”
Trường tàu Mã đi rồi, Đại cô nhịn không được nói “Người này thật thú vị, nhà mình với hắn có thân thiết đến mức nào? Còn ở nhà hắn nữa, chẳng phải là đang có ý đồ gì sao.”
Bà nội Lộ uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Con không nhìn ra ý đồ của hắn sao?”
Đại cô ngay lập tức có vẻ đề phòng, “Ý đồ gì vậy mẹ, không lẽ hắn muốn hại chúng ta?”
“Người ta thích con đấy.” Bà nội Lộ lắc đầu, cô con gái này làm gì cũng nhanh nhẹn, chỉ riêng chuyện tình cảm thì khá ngu muội, nên bà nội chỉ có thể thẳng thắn nói.
Bà nội Lộ nghĩ, việc này cần phải nói rõ để tránh sau này lại bị lầm lẫn nhận ý tốt của người ta, dễ bị hiểu nhầm thì không tốt.
Bà nội chỉ ra việc này cũng là không muốn gây ra phiền phức không cần thiết.
“Gì? Hắn thích con á?” Đại cô chỉ vào mũi mình, “Hắn thích cái gì ở con, mẹ, mẹ chắc chắn nhìn nhầm rồi.”
Bà nội Lộ nhún vai, “Con hỏi thử Xuân Nha và Lộ Nghiêu xem có phải như vậy không, chỉ có con là không nhận ra thôi.”
Đại cô quay lại xác minh với Diêu Xuân Nha người sau nhẹ gật đầu, “Đại cô, con cũng cảm thấy có chút như vậy.”
Đại cô kêu lên, “Được a, lại dám có ý đồ với con sau này con phải tránh xa hắn ra mới được, kẻo để người ta nhìn thấy rồi đồn đại lung tung.”
Nghe ý của Đại cô hình như không có cảm tình với trường tàu Mã rồi.
Diêu Xuân Nha cũng sợ Đại cô từ chối chỉ vì mối quan hệ của họ, nên nói: “Đại cô, thật ra bất kể cô quyết định như thế nào chúng con đều ủng hộ, cô không cần lo lắng về chúng con đâu, nếu mà…”
Đại cô liên tục xua tay, “Không phải như vậy, cô không lo lắng gì đâu, chỉ là cô cảm thấy bây giờ sống rất thoải mái, không cần phải tự tìm rắc rối cho mình.”
Hơn nữa cô gái nhà họ Mã kia cũng không phải là người dễ đối phó, bà cũng không muốn tự dưng đi kiếm chuyện cho mình.
“Đại cô nói cũng đúng.” Diêu Xuân Nha rất đồng tình với suy nghĩ của Đại cô.
“Vậy chuyện này chúng ta coi như không biết đi, sau này cứ cách xa nhà hắn ra một chút là được.” Đại cô đứng dậy, “Trời sắp trưa rồi, cô đi hâm nóng đồ ăn đây.”
Vừa nói xong, thì tiếng gõ cửa lại vang lên cả nhà nhìn nhau, lúc này còn ai đến nhỉ?