Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 57: Lộ Nghiêu, cảm ơn anh

“Em nhìn bộ dạng của em xem, kêu chị dâu là chị, rối hết cả rồi.” Thường Phi nói với em gái Thường.

Ngay lập tức, anh ta ngượng ngùng nói với Yến Xuân Nha: “Chị dâu đừng để ý đến cô bé, trẻ con chỉ biết nói linh tinh.”

Diêu Xuân Nha cười lắc đầu, “Tôi thấy Tiểu Muội rất dễ thương muốn gọi thế nào thì gọi, gọi là chị nghe cũng gần gũi hơn.”

Cô thực sự rất thích tính cách thẳng thắn của Tiểu Muội.

Khi Tiểu Muội nghe thấy lời của Diêu Xuân Nha, cô bé vui mừng không thôi, “Quá tốt, em có thêm một người chị tiên nữ rồi.”

Cô bé cũng là người dễ thân, chỉ một lát đã gần gũi với Diêu Xuân Nha.

Lộ Nghiêu thấy nụ cười thật lòng của Diêu Xuân Nha, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, khoảng thời gian này họ không nói chuyện nhiều vì chuyện chuyển công tác sau Tết.

Anh liếc nhìn Thường Phi, người này lập tức hiểu ý.

“Được rồi, được rồi, em đừng có nói nữa, đến lúc chị dâu chuyển đến nhà chúng ta, có rất nhiều cơ hội nói chuyện, lúc đó em có nhiệm vụ là làm chị ấy vui vẻ, biết không?”

Anh khẽ chạm vào tay cô thu hút ánh nhìn của cô, rồi mới lên tiếng, “Ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

Bữa ăn cũng gần xong rồi, cả hai đã bình tĩnh vài ngày, Diêu Xuân Nha thấy thái độ của anh chân thành, liền nhẹ gật đầu.

Hai người trước tiên rời khỏi bàn, nói đi dạo cho tiêu cơm.

Thường Tiểu Muội cũng ăn xong, vội vàng đứng dậy muốn đi theo, Thường Phi liền giữ chặt cô bé lại, “Đi đâu, em chẳng có chút ý tứ nào, ở nhà giúp dọn dẹp bàn đi!”

Thường Tiểu Muội bĩu môi, chỉ biết nhìn Diêu Xuân Nha và Lộ Nghiêu ra ngoài.

Ngoài trời không biết từ lúc nào đã bắt đầu có tuyết rơi, đất đã phủ một lớp dày, đi trên đó mỗi bước đều để lại dấu chân, còn phát ra âm thanh.

Tuyết trắng như bông rơi xuống không ngừng, hai người đi bên nhau trong tuyết, thật lãng mạn.

“Xuân Nha, em có lạnh không?” Sau khi đi một lúc, Lộ Nghiêu bất ngờ hỏi.

Diêu Xuân Nha dừng bước trả lời “Không lạnh, anh gọi em ra ngoài có phải muốn nói về chuyện em không được đi Du Sơn với anh không? Nếu là như vậy, thì em không muốn nghe, em về đây.”

Cô vừa nói vừa định quay người đi, bị Lộ Nghiêu nhanh tay nắm lấy cánh tay, “Em xem sao em lại nóng vội như vậy, em đừng đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng một chút.”

Hai người đứng đối diện trước cửa, Lộ Nghiêu thở dài một hơi, “Anh không muốn em chạy qua chạy lại ba nơi như vậy, nhưng cũng không muốn chiến tranh lạnh với em mãi, thật sự không thể ngăn được em….”

Diêu Xuân Nha để tay ra sau lưng, người hơi nghiêng về phía trước, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to lấp lánh chớp chớp, “Vậy có nghĩa là anh đồng ý rồi?”

“Vậy anh phải làm sao? Anh không muốn em không vui, anh cũng không muốn chúng ta cứ mãi khó chịu như vậy.” Lộ Nghiêu thấy dáng vẻ của cô vừa tức giận vừa không đành lòng, liền ôm cô vào lòng.

“Nhưng em phải hứa với anh, mỗi tháng tối đa chỉ được chạy bốn lần đi xa, nếu cơ thể không khỏe phải dừng ngay, nếu không thì coi như anh chưa nói gì với em đi.”

Lộ Nghiêu dạo này lo lắng về chuyện cả hai lạnh nhạt với nhau, nên mới nghĩ ra cách thỏa hiệp này.

Chạy đi xa bốn lần trong một tháng, được coi là giới hạn của anh.

Nghe xong, Diêu Xuân Nha trầm ngâm một chút, tính toán thời gian có thể sắp xếp được, rồi một mạch đáp ứng, “Được, em nghe theo anh.”

Cô có thể đồng ý, anh thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Nghiêu thở dài, “Nói cho cùng, vẫn là do anh không tốt, cưới em về mà chưa cho em hưởng phúc, còn phải chịu khổ với anh.”

Diêu Xuân Nha nhẹ nhàng vỗ lưng anh, “Em không thấy mệt, em là người không chịu ngồi yên một chỗ, hơn nữa đây là nhà của chúng ta, cùng nhau nỗ lực cho mái ấm này là điều nên làm, với lại ở đây thoải mái hơn nhiều so với khi em ở Giang Thành.”

Cô cảm thán từ tận đáy lòng "Lộ nghiêu, cảm ơn anh đã cho em một gia đình, đây là năm em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất."

Lộ Dao nghe những lời của cô, trong lòng cảm xúc càng sâu sắc, anh thầm ước hẹn rằng sau này nhất định sẽ cho Diêu Xuân Nha một cuộc sống tốt đẹp.

•••••

Nhà họ Trần ở Giang Thành

Diêu Xuân Lan bận rộn trong bếp một hồi lâu, cuối cùng cũng dọn dẹp xong xuôi chuẩn bị ra ngoài ăn bữa cơm tất niên với nhà họ Trần.

Nhưng cô ta phát hiện ra nhà họ Trần căn bản không chờ cô ta, trên bàn toàn thức ăn thừa, không có món nào tử tế để lại cho cô ta.

Việc như thế này không phải là lần đầu xảy ra, Diêu Xuân Lan một lần nữa nhẫn nhịn, chỉ vì hình tượng người phụ nữ hiền thục, hy vọng Trần Kiến Bình nhớ đến những điều tốt đẹp của cô ta.

Nếu là ngày thường thì cô ta cũng tạm cho qua, nhưng hôm nay là ngày Tết, nhớ lại hồi chưa lập gia đình, ở nhà mẹ đẻ cô ta chẳng phải động tay chân vào việc gì.

Ngay cả khi ở nhà họ Lộ kiếp trước, bà nội và Đại cô cũng không dám đối xử với cô ta như thế.

Thế nhưng trong ba bốn tháng ở nhà họ Trần, ngày nào cô ta cũng không được yên ổn.

Càng nghĩ càng ức chế càng giận, Diêu Xuân Lan bước nhanh đến bàn, giơ tay lên...

Bịch một tiếng, bát đĩa cùng thức ăn thừa văng tung tóe, tong lòng cô ta cũng theo âm thanh trong trẻo đó mà trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“Ngày Tết lớn mà cô làm cái gì thế này! Không muốn ăn nữa à?” Mẹ Trần nghe thấy tiếng động chạy ra, nhìn thấy mảnh vỡ trên đất và thức ăn thừa tức giận đến suýt ngất.

Bà lấy tay bóp nhân trung, chỉ vào Diêu Xuân Lan mà chửi, “Nhà tôi sao lại cưới phải cô làm vợ chứ, đây là đập cho tôi xem à, ôi, tức chết tôi rồi.”

Diêu Xuân Lan vốn đã tức giận, nghe thấy lời của mẹ Trần thì trực tiếp bùng nổ, “Đập cho bà xem thì sao? Ngày Tết tôi vốn không muốn tìm rắc rối nhưng các người nhìn xem những gì các người làm có phải là chuyện người nên làm hay không?“

Cô ta cởi bỏ tạp dề và quăng xuống đất, “Tôi làm việc mệt mỏi cả ngày, đến Tết người ta đều là gia đình ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.”

Diêu Xuân Lan nói mà gần muốn khóc, “Thức ăn đều là do tôi nấu, sao không chờ tôi ngồi xuống cùng ăn với nhau? Khi các người ăn cơm có nghĩ tôi vẫn đang đói bụng hay không, tôi không phải là người nhà các người sao!”

Mẹ Trần bị Diêu Xuân Lan quát đến ngơ ngác, bà ta lấy tay ôm tim đang đập thình thịch, mở to mắt nhìn cô ta.

“Vợ Kiến Bình, cô điên rồi à tiếng lớn vậy làm tôi sợ chết khϊếp.”