"Được rồi đừng hỏi nữa, nếu con đã làm sai, thì phải nhận hình phạt." Bà nội Lộ lau mũi.
"Bà nghe theo con, bà không muốn gây thêm phiền phức cho con, bà sẽ chăm sóc bản thân cho thật tốt, sau này còn có thể trông con giúp hai đứa."
Đại cô ngoảnh mặt đi cố kìm nước mắt, nếu bà cụ không đi, bà cũng phải ở lại, không thì bà cụ sẽ không có ai chăm sóc.
Còn về việc Diêu Xuân Nha có đi hay không Đại cô không thể nói, Diêu Xuân Nha gả tới đây nhưng chẳng được hưởng phúc được bao nhiêu ngày chỉ toàn gặp khó khăn.
Bà muốn có người ở bên Lộ Nghiêu, nhưng nếu Diêu Xuân Nha không đi, bà cũng không thể ép được, cũng là phụ nữ đều hiểu nỗi khổ của việc làm dâu.
"Xuân Nha, em..."
"Em sẽ đi cùng anh."
Cả hai gần như đồng thanh lên tiếng.
"Không được, em ở lại đây với Đại cô và bà nội Lộ đi, sau Tết còn phải chuẩn bị quán bánh bao, còn phải đi mua quần áo về bán? Nhiều việc như vậy, em không thể đi cũng anh được?"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, Lộ Nghiêu dùng thái độ cứng rắn như vậy để nói chuyện với cô.
Diêu Xuân Nha hiểu ý của anh, nhưng cô cũng có suy nghĩ riêng.
"Quán bánh bao phải mở, quần áo cũng phải bán, em nhất định phải đi cùng anh." Diêu Xuân Nha cũng đã quyết tâm, không nhường nửa bước.
Cô khiến Lộ Nghiêu bối rối, cô muốn làm mọi thứ, lại còn muốn đi cùng anh đến Du Sơn rõ ràng là không thể nào.
Cho đến khi họ nghe xong kế hoạch của Diêu Xuân Nha, Lộ Nghiêu đứng bật dậy, "Không được! Cơ thể em sẽ không chịu nổi! Dù có nói gì anh cũng sẽ không đồng ý!"
Nói xong, anh quay người bước vào trong nhà, rõ ràng là không muốn tiếp tục thảo luận.
Đại cô cũng lo lắng mở miệng, "Xuân Nha con vừa nói như vậy thật không được, đừng nói Lộ Nghiêu không đồng ý, mọi người cũng sẽ không đồng ý."
Con cái nhà mình thì là con, còn con cái nhà khác thì không được xem là con sao?
Đại cô không làm được, huống chi Diêu Xuân Nha là người tốt như vậy.
"Chúng ta chỉ cần bán bánh bao trong thành phố, thỉnh thoảng mua ít quần áo về bán là tốt rồi, con đừng tự làm mình vất vả như vậy, con vẫn còn trẻ, nếu cơ thể mệt mỏi có hại cho sức khỏe thì phải làm sao?"
Bà nội Lộ cũng thở dài, khuyên nhủ: "Con ngoan, bà biết con vì gia đình mà lo lắng, nhưng một mình con làm việc của ba người thật sự không ổn."
Diêu Xuân Nha đã có quyết định của mình, ở kiếp trước một mình cô cũng đã làm việc của sáu người, vẫn có thể chịu đựng, còn tích lũy được khối tài sản.
Bọn họ không biết, trải qua một lần sống chết, cô quý trọng mạng sống của mình hơn ai hết, kế hoạch này là cô nghĩ đến sức khỏe của bản thân mà đưa ra.
Mệt thì có mệt, nhưng không đến mức quá tải.
Cách giải quyết là do con người nghĩ ra, cô có nhiều kinh nghiệm như vậy, người sống thì không thể bị nghẹn chết.
"Vậy việc này chúng ta nói sau, trước tiên chúng ta hãy tận hưởng dịp Tết này đã, đây là cái Tết đầu tiên con ăn ở Đông Bắc."
Diêu Xuân Nha chọn chiến thuật đi vòng, tính toán lâu dài.
Tối về phòng, cô thấy Lộ Nghiêu đã trải sẵn chăn, anh quay lưng về phía cô.
Nghe cô bước vào, anh vẫn không phản ứng.
Cô biết anh chưa ngủ, có lẽ vẫn đang tức giận vì chuyện chiều nay.
Diêu Xuân Nha nhón tay, nhẹ nhàng chọc vào lưng anh, "Đồng chí Lộ Nghiêu, anh ngủ chưa?"
Anh không nói gì.
"Thật sự tức giận sao?" Diêu Xuân Nha đặt hai tay lên bờ vai của Lộ Nghiêu, cằm tựa lên, "Anh dậy đi, chúng ta nói chuyện một chút nhé."
Giọng nói của cô mềm mại, như mèo con đang cào gãi trong lòng, ngay cả trái tim sắt đá cũng bị lời nói dịu dàng này làm tan chảy.
Anh thở dài, xoay người lại, "Nói gì cũng được, nếu em muốn đi cùng anh thì cũng được, nhưng chuyện chiều nay, tuyệt đối không được."
Diêu Xuân Nha cắn môi, "Anh nghe em phân tích một chút, thực ra không như anh nghĩ đâu..."
Câu nói chưa dứt, anh đã quay lại.
Được rồi, cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục nữa, Diêu Xuân Nha bĩu môi, có chút tức giận.
Cái người cứng đầu này, cô không muốn nói chuyện với anh nữa!
Diêu Xuân Nha đứng dậy, cởϊ áσ khoác và chui vào chăn của mình, cũng quay lưng về phía anh.
Đêm đó, bọn họ đều mang nỗi lòng riêng mà ngủ.
...
Ngày 30 Tết, hàng xóm trong khu sớm đã bận rộn trước cửa nhà, có người dán câu đối, người thì về nhà làm dưa chua...
Trẻ con chạy nhảy trong sân, mỗi đứa một khuôn mặt đỏ ửng, nhìn rất dễ thương.
Trong một ngày nhộn nhịp như vậy, nhà họ Lộ lại đặc biệt im ắng.
Câu đối đã được Lộ Nghiêu dán từ sớm, Đại cô và bà nội Lộ lặng lẽ bận rộn trong bếp.
Diêu Xuân Nha ngồi trong phòng gói bánh bao, Lộ Nghiêu ngồi đối diện giúp đỡ, cả hai không nói với nhau câu nào suốt cả buổi.
Bọn họ đều có những khăng khăng riêng, đều muốn tốt cho đối phương, nhưng lại có ý kiến khác nhau, không ai chịu nhường ai.
Hai người lớn trong nhà nhìn thấy thì rất lo lắng, mấy đứa trẻ đều cứng đầu, khuyên ai cũng không được.
Cho đến khi tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" phá vỡ sự im lặng.
Nghe thấy có người tới, Đại cô thở phào nhẹ nhõm, vừa dùng tạp dề lau tay vừa gọi: "Đến rồi, đến rồi!"
Mở cửa ra nhìn, đúng là ba anh chị em nhà họ Thường.
Họ còn cầm theo kẹo và bánh ngọt cùng một phần sườn nhỏ.
“Ôi tiểu Phi, mọi người đến mừng năm mới thì cứ đến thôi còn mang theo đồ vật làm gì!” Đại cô tiếp đón họ vào.
Chị Thường cởϊ áσ khoác ra để ở giá treo cửa, mỉm cười nói: “Nhà chúng ta ai cũng được ăn, coi như thêm một món nữa, đại cô đừng khách sáo.”
Thường Phi cũng cười hớn hở: "Đúng vậy, nhờ có anh Nghiêu, năm nay nhà chúng ta cũng có thể đón một cái Tết thật sôi động."
Cha mẹ nhà họ Thường mất sớm, ông bà cũng không còn, bình thường trong nhà chỉ còn ba người họ, dịp lễ tết lúc nào cũng vắng vẻ.
Năm nay Lộ Nghiêu đến, hai nhà cách nhau không xa, nên anh mời gia đình họ Thường qua, một là để giảm bớt sự ngột ngạt trong nhà, hai là cũng muốn nhờ chị Thường nói vài câu.
Nhà họ Thường trước đây rất đông người, từ xưa đều là công nhân đường sắt, nhà cửa phân bổ cũng rộng, thêm vào đó vốn là nhà cũ của gia đình họ Thường, nên hàng xóm dù có ghen tị cũng không có lý do để tranh chấp.
Nếu nhà anh cũng là một căn nhà nhỏ có hai phòng, Lộ Nghiêu sẽ không mặt dày đi cầu cứu.
"Người đông thì náo nhiệt, mọi người đến cảm giác căn phòng này ấm áp hơn hẳn." Đại cô mặt mày rạng rỡ, "Các con cứ tự nhiên mà ngồi, cơm lát nữa sẽ xong."
Nói xong, bà đi vào bếp.
Em gái Thường là lần đầu tiên đến nhà họ Lộ, nhưng đây là lần thứ hai gặp Diêu Xuân Nha.
Cô ấy đỏ mặt ngồi bên cạnh Diêu Xuân Nha, thỉnh thoảng liếc nhìn trộm một cái.
“Trên mặt chị có gì sao?” Diêu Xuân Nha cảm thấy không thoải mái, đột nhiên quay đầu hỏi.
Làm cho em gái Thường đang nhìn lén giật mình, bánh bao cũng rơi xuống.
Thường Phi nghe thấy động tĩnh bên này, cười lớn giải thích: "Chị dâu đừng để ý, em gái tôi chỉ là quá quý mến chị thôi."
Em gái Thường trừng mắt nhìn Thường Phi “Anh!”
Sau đó cô ấy lại ngại ngùng nhìn về phía Diêu Xuân Nha, ngại ngùng nói: “Chị dâu, em chỉ cảm thấy chị nói chuyện thật nhẹ nhàng, lại còn xinh đẹp...”
Nói đến đây, em gái Thường đột nhiên đứng dậy, hoàn toàn khác với trạng thái lúc nãy.
“Ôi trời má ơi, dù sao em cũng rất ngưỡng mộ chị, em có thể gọi chị một tiếng chị không? Từ nhỏ em đã muốn có một người chị xinh đẹp và dịu dàng như chị rồi!”