Trên đường về, Diêu Xuân Nha đã nói cho Đại cô nghe những suy nghĩ của mình.
Đại cô đã từng chứng kiến cảnh bán quần áo sôi động, nếu hỏi bà thì chắc chắn kiếm tiền nhanh hơn bán bánh bao mà không tốn sức nhiều, bà ngay lập tức đồng ý, "Được, tất cả đều nghe theo con, con nói sao thì làm vậy."
“Chuyến này chúng ta cùng đi, mang thêm hàng về.” Diêu Xuân Nha nói.
Dù sao thì bây giờ họ đang ở nhà họ Thường, hai người cùng ra ngoài cũng không lo bà nội ở nhà một mình.
Đại cô cảm thấy khá phấn khởi, “Được được được, tất cả đều nghe theo con, dù gì thì cô cũng không hiểu gì cả đi theo cầm túi không vấn đề gì.”
Diêu Xuân Nha cười, “Cô à chuyến này cô không thể chỉ đi cầm túi, mà còn phải xem và học hỏi nữa.”
Đại cô xoa xoa mũi, “Được, vậy cô sẽ cố gắng.”
Mọi chuyện được quyết định như vậy, sáng ngày mùng 8 hai người đã lên tàu đi đến thành phố Thâm.
Lần này Diêu Xuân Nha mua vé ghế cứng thông thường, ngồi cạnh Đại cô.
Những chỗ như khoang giường thì lâu lâu nằm một lần là được, từ tiết kiệm lên xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ xuống tiết kiệm lại khó, hiện tại mức kinh tế của cô vẫn không đạt đến mức độ đó.
Trong tay có một ít tiền tiết kiệm, nhưng cũng phải chi tiêu hơp lý, thật ra kiểu ngồi tàu hơn ba mươi tiếng như vậy, cô đã ngồi nhiều lần trong kiếp trước, giờ đã thành thói quen.
Hai lần trước đều vì Lộ Nghiêu kiên quyết lại đã mua sẵn vé, cô không muốn làm trái ý anh nên cũng vui vẻ chấp nhận.
Tuy không phải tiền trong túi mình, nhưng cô và Lộ Nghiêu là vợ chồng, cô cũng sẽ cảm thấy đau lòng với số tiền kia.
“Cô à, chuyến này ngồi mất hơn ba mươi giờ, cô có muốn lót một cái gối không, sẽ thoải mái hơn đấy ạ.” Diêu Xuân Nha đã chuẩn bị đầy đủ.
Hai người đi cùng nhau, thêm cả cảnh sát đi tàu là Thường Phi, một đường khá yên bình.
Nhưng ngồi một chuyến ghế cứng dài như vậy, Đại cô cảm thấy xương cốt toàn thân như sắp gãy.
Xuống xe, cả hai còn nghỉ ngơi ở ga một lúc lâu, mới theo Diêu Xuân Nha đến nhà nghỉ.
Vừa vào cửa, Đại cô đã níu tay Diêu Xuân Nha mà thở dài, “Xuân Nha, con vất vả quá rồi, ba mươi giờ dài dằng dặc, con ngồi thế nào vậy?”
Ngồi thế nào? Cô ngồi rất thoải mái mà đến đây, nhưng nếu nói ra thì Đại cô sẽ nghĩ thế nào?
Diêu Xuân Nha mỉm cười, chuyển chủ đề, “Không sao đâu cô, con còn trẻ mà, cô có đói không? Con dẫn cô đi thử món ăn địa phương nhé?”
Đại cô rất đói, nhưng hơn cả là bà muốn nằm ngủ giấc thật ngon, bà ngáp một cái, “Ăn gì cũng được, giờ cô chỉ thấy mệt, nằm xuống là có thể ngủ ngay.”
Diêu Xuân Nha nhìn đồng hồ, nếu ăn rồi đi chợ đầu mối thì có thể cũng muộn, thấy tình trạng của Đại cô, cô quyết định hôm nay không dẫn cô đi.
“Vậy cô ngủ một chút đi, con đi chợ đầu mối xem có ai không chọn chút hàng về, tiện thể mua cơm về luôn.”
Đại cô mí mắt đã nặng, nghe thấy vậy liền dụi dụi mắt ngồi dậy, “Thế nào được, đã nói đi vác túi mà để cô rửa mặt đã, cô sẽ đi với con.”
Từ sở cảnh sát nhà ga huyện
“Ở đây coi như là huyện nhỏ, bình thường cũng không có chuyện lớn gì, vừa đúng lúc có một đồng chí mới được điều đi, cậu thay thế vị trí của cậu ta đi.”
Trưởng sở liếc qua lý lịch của Lộ Nghiêu rồi đặt lên bàn, “Một lát nữa tôi sẽ tìm một đồng chí dẫn cậu làm quen với môi trường làm việc của chúng ta, tôi còn phải đi họp cậu ngồi ở bàn trống bên ngoài đợi đi.”
Đến nơi mới, anh phải kiềm chế một chút.
Lộ Nghiêu ngồi yên bên bàn làm việc trống, nhìn đồng nghiệp bận rộn còn anh thì như một người ngoài cuộc.
“Lộ Nghiêu phải không?” Lúc này có một đôi bốt màu đen xuất hiện trước mặt.
Lộ Nghiêu ngẩng đầu, thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh nhanh nhẹn đứng dậy, chào một cái “Chào đồng chí, tôi là Lộ Nghiêu.”
Người đó cười gật đầu, “Được, cậu trai trẻ rất có tinh thần.”
Anh ta nhìn vào hành lý bên chân Lộ Nghiêu “Tôi dẫn cậu đến ký túc xá nhân viên cất hành lý trước nhé.”
Lộ Nghiêu cầm hành lý không di chuyển, “Đồng chí, một thời gian nữa vợ tôi cũng sẽ đến.”
“Không ngờ đấy, cậu đã có gia đình rồi à.” Người đàn ông cười vỗ vai anh “Được, đúng lúc trong khu của chúng ta có một phòng trống, hai người ở cùng nhau cũng đủ.”
Lộ Nghiêu vừa nghe có nơi ở nhanh như vậy, đáp lại cũng rành mạch, “Vậy cảm ơn đồng chí nhiều.”
Người đàn ông cười cười, giơ tay ra, “Không cần khách sáo, tôi là La Bằng, thời gian này tôi sẽ hướng dẫn cho cậu.”
Lộ Nghiêu bắt tay lại, “Vậy sau này mong anh chỉ dẫn nhiều hơn.”
Ra ngoài, anh mới lấy thuốc lá ra đưa cho, “Bằng ca, tôi vừa từ đường sắt xuống, quy tắc trên tàu và dưới tàu chắc chắn không giống nhau, có gì tôi làm không tốt, anh cứ nói ra.”
La Bằng xua tay, “Không đến nỗi như vậy, chỉ cần đứng vững ở vị trí của mình, công việc làm đúng là được, không cần phải câu nệ nhiều như vậy.”
Anh ta để thuốc lá bên tai, tiếp tục dẫn đường, “Đi thôi, trước tiên chúng ta đi qua viện lớn, chiều nay còn nhiều việc phải làm.”
Lộ Nghiêu đáp lại một tiếng, lập tức theo sau.
Mới ra khỏi ga, Trình Viện Viện nhìn về phía người quen thuộc, đứng đực ở đó, đó là Lộ Nghiêu, sao anh lại xuất hiện ở đây, còn mang theo hành lý?
Đồng nghiệp kéo cô ta “VIện Viện, cậu nhìn gì vậy không về ký túc xá à?"
Trình Viện Viện đưa hộp cơm cho đồng nghiệp, "Phiền cậu giúp mình mang đi trước nhé, hình như mình nhìn thấy người quen, mình đi chào một tiếng."
Nói xong, cô ta vội vã hướng về phía Lộ Nghiêu rời đi.
Dưới sự kiên trì của Đại cô, Diêu Xuân Nha cuối cùng đã cùng bà đến chợ buôn bán quần áo.
Cô tưởng rằng họ đến muộn, chợ có thể không đông đúc, kết quả lại đông kín người.
Số gian hàng thậm chí còn nhiều hơn so với lần Diêu Xuân Nha đã đến trước đó một năm.
Đại cô lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, bà nhẹ nhàng chạm khuỷu tay vào Diêu Xuân Nha "Xuân Nha à, những người lớn tuổi này đều đến nhập hàng sao, trời ơi không ít nhỉ."
Diêu Xuân Nha gật đầu, "Đúng vậy, đại cô nên chúng ta càng phải nhanh lên, ở đây không chừng còn có đồng hương của chúng ta, chỉ có thể bán trước mới có thể được kiếm tiền."
Cô không muốn tạo áp lực cho Đại cô, mà chỉ muốn bà thấy rõ tình hình, nếu không cố gắng sẽ bị vượt qua.
"Đại cô đã biết, vậy chúng ta nhanh chóng vào thôi, con buộc sợi dây này vào tay, đừng để đám đông đẩy chúng ta tách ra."
Đại cô không biết từ đâu lôi ra một sợi dây dài nửa mét.
Diêu Xuân Nha có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng phải nói rằng đây thực sự là một cách hay.
Họ chuẩn bị xong liền chen vào dòng người.
Suốt dọc đường bị đám đông đẩy mạnh, Diêu Xuân Nha như đi ngựa xem hoa, nhìn qua những gian hàng sầm uất.
Nhiều cửa hàng có trang phục xuân, mẫu mã cũng tương đối ổn, nhưng cô cảm thấy vẫn thiếu một chút điêu luyện, chất lượng cũng bình thường.
Khi đã gặp được hàng tốt vào cuối năm giờ nhìn những hàng hóa khác, cô lại không cảm thấy hứng thú.
Cô vẫn muốn đến gặp ông chủ kia vì vậy dựa vào ký ức, dẫn theo Đại cô đi sâu vào trong, cuối cùng tìm thấy ông chủ đó.