"Đây là vợ của Lộ Nghiêu." Đại cô cười giới thiệu lại nói với Diêu Xuân Nha: "Xuân Nha, đây là đồng nghiệp của Lộ Nghiêu, Trình Viên Viên, làm phát thanh viên trên tàu hỏa."
Diêu Xuân Nha cười chào hỏi: "Chào đồng chí Trình Viên Viên, tôi là Diêu Xuân Nha vợ của đồng chí Lộ Nghiêu."
Trình Viên Viên không trả lời, cô ta nhìn Đại cô với vẻ không thể tin được, kinh ngạc nói: "Vợ? Thật hay giả? Không thể như vậy!"
"Cháu xem, cháu nói gì vậy, cô lớn tuổi như vậy mà còn nói dối cháu sao." Đại cô xoa xoa tai, có chút không vui, "Cháu lớn tiếng như vậy làm gì, Viên Viên, cháu làm tai cô đau quá."
"Chỉ là hai nhà ở xa quá, nên trước tiên phải lấy giấy chứng nhận rồi mới về đây làm tiệc, nếu cháu không tin thì đến lúc đó sẽ biết."
Nghe những lời này, vẻ mặt Trình Viên Viên có chút mất kiểm soát cười không nổi, buồn bã nói: "Anh ấy không nói với cháu."
Diêu Xuân Nha nhìn thấy tất cả, nhắm mắt lại có phần suy nghĩ.
Phản ứng này... xem ra Trình Viên Viên có chút tình cảm với Lộ Nghiêu, nên khi nghe tin Lộ Nghiêu kết hôn mới phản ứng lớn như vậy.
Theo phân tích của Diêu Xuân Nha, có lẽ Trình Viên Viên đang đơn phương, dù sao Lộ Nghiêu cũng chưa từng nhắc đến người này, cũng không nghe nói anh thích cô gái nào.
Đại cô cảm thấy Trình Viên Viên có chút khó hiểu, không muốn nói chuyện thêm với cô ta nữa.
Vì vậy kéo Diêu Xuân Nha quay lại tiếp tục xem quần áo, "Xuân Nha, xem này, kiểu này con thích không, nhìn có vẻ rất dày."
"Cô, con nghĩ…" Diêu Xuân Nha thu hồi ánh nhìn Trình Viên Viên.
Câu chưa nói xong, Trình Viên Viên đã khôi phục tinh thần, tiến lại gần, "Cô, đừng tức giận, cháu không phải ý đó."
"Cháu chỉ là hơi ngạc nhiên, Lộ Nghiêu lại kết hôn lặng lẽ như vậy, sao cháu lại chưa bao giờ nghe thấy anh ấy có đối tượng vậy?"
Đại cô là người từng trải, mặc dù hôn nhân thất bại, nhưng những vấn đề giữa nam và nữ cô ấy vẫn hiểu một chút.
Ngay lập tức nghe ra điều bất thường, sợ Diêu Xuân Nha hiểu lầm, liền lập tức chống đối: "Viên Viên, có phải cháu chưa tỉnh táo không, sao lại nói linh tinh như vậy."
"Cháu với Lộ Nghiêu cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường, cậu ấy phải kể cho cháu mọi chuyện sao?"
Bị cô ta làm phiền, Đại cô cũng không còn tâm trạng để xem quần áo nữa, với vẻ mặt phòng bị nhìn Trình Viên Viên, sợ cô ta nói thêm gì nữa.
Lộ Nghiêunhà chúng tôi khó khăn lắm mới cưới được một cô vợ tốt như vậy, không thể để Trình Viên Viên làm loạn.
Không được, không thể ở lại đây thêm nữa, nơi bán quần áo không chỉ có một. Nói với người bán hàng một câu xin lỗi, Đại cô chuẩn bị kéo Diêu Xuân Nha sang cửa hàng khác xem thử.
Diêu Xuân Nha lại không vội đi, bình tĩnh nhìn Trình Viên Viên, mỉm cười nói: "Tôi và Lộ Nghiêu là cuộc hôn nhân đã được định trước, hai bên đến tuổi, tự nhiên sẽ kết hôn."
"Chuyện riêng tư như vậy, tôi nghĩ cũng không tiện nói lung tung, cảm ơn cô đã quan tâm đến Lộ Nghiêu, đồng chí Trình Viên Viên, đến lúc tổ chức tiệc mừng cô nhất định phải đến tham gia cho vui."
Nói xong, cô khoác tay lên cánh tay Đại cô, đi ngang qua bên cạnh Trình Viên Viên.
Trình Viên Viên lần này không đuổi theo, cô ta nhìn theo vóc dáng duyên dáng của Diêu Xuân Nha, ghen tị đến điên cuồng.
Cô ta không cho rằng mình kém hơn Diêu Xuân Nha, âm thầm nghiến răng nói: "Đến thời đại nào rồi mà còn định hôn ước từ nhỏ."
Cô ta vốn nghĩ Lộ Nghiêu chắc chắn sẽ là của mình, dù sao cô ta cũng là mỹ nhân được công nhận ở khu nhà, không ai lại không xao xuyến trước cô ta.
Lộ Nghiêu thích cô ta là chuyện sớm muộn, nhưng hiện tại, giấc mơ của cô ta đã tan vỡ, đều là lỗi của người phụ nữ phương Nam này!
Trình Viên Viên đoán, chắc chắn là cô ta dùng hôn ước để ép Lộ Nghiêu, nếu không sao Lộ Nghiêu lại kết hôn nhanh như vậy.
Cô ta rõ ràng đã nghe đồng nghiệp nói rằng Lộ Nghiêu gần hai năm không có ý định kết hôn!
Trình Viên Viên tức giận giậm chân tại chỗ, ban đầu định mua kem dưỡng nhưng giờ cũng không muốn mua nữa, mang theo một bụng ấm ức và phẫn nộ rời khỏi cửa hàng quốc doanh.
Không có Trình Viên Viên, Diêu Xuân Nha cùng Đại cô đã có khoảng thời gian mua sắm rất vui vẻ.
Họ đã mua hai chiếc áo khoác phù hợp và một số bộ quần áo mặc bên trong rồi mới quay về.
………….
Trần gia tại Giang Thành
"Con à, không phải con muốn cưới con gái út nhà họ Diêu sao? Sao lại cưới con gái lớn về?"
Mẹ Trần nhìn Diêu Xuân Lan đang ngồi ngay ngắn ở phòng ngoài, lôi kéo Trần Kiến Bình đè nặng giọng hỏi.
Trần Kiến Bình vẻ mặt không kiên nhẫn, "Dù sao cũng là đổi em gái lấy cô dâu, đổi cái nào trở về không giống nhau?”
Mẹ Trần ai u một tiếng, vỗ nhẹ cánh tay Trần Kiến Bình, "Đương nhiên không giống nhau, cô con gái lớn này sao có thể đẹp hơn em gái mình, lại còn lớn tuổi, không đáng nha!"
Lời nói của mẹ Trần như cái gai đâm vào tim Trần Kiến Bình, nhưng hắn có biện pháp gì?
Hắn vừa mở mắt ra đã nằm trên giường Diêu Xuân Lan.
Hắn kỳ thật cũng không vừa ý Diêu Xuân Lan, nhưng hắn cùng Diêu Xuân Lan xảy ra chuyện như vậy, không cưới cô ta hắn phải ngồi xổm trong tù.
Nghĩ đến từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại Diêu Xuân Nha xinh đẹp như thần tiên kia nữa, nghĩ đến người đẹp như vậy bây giờ lại nằm ở bên gối người khác.
Trần Kiến Bình phiền lòng một trận, không muốn nhắc lại chuyện này, "Được rồi mẹ, người đã vào cửa rồi, mẹ cũng đừng nói những thứ đó nữa.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, mẹ Trần cúi đầu ủ rũ theo sau.
Diêu Xuân Lan thấy Trần Kiến Bình đi ra, vội vàng đứng dậy, "Kiến Bình, hôm qua em có chút giận dỗi mới đưa ra yêu cầu như vậy, em không cần phải mua chiếc đồng hồ kia, thật sự có hay không em cũng không quan tâm, là em không đúng, anh đừng giận.”
Cô ta là tới xin lỗi, dù cô ta không có sai, nhưng vì sau này vinh hoa phú quý cô ta phải cúi đầu.
Trần Kiến Bình giật giật khóe miệng, "Cô sai chỗ nào, sai là nhà chúng tôi quá nghèo, không mua nổi một cái đồng hồ cho cô.”
Nghe hắn còn đang nổi giận, Diêu Xuân Lan liên tục xua tay, "Không phải, em mới không nghĩ như vậy, hơn nữa em thích con người anh, chỉ cần có thể ở bên anh, sống cuộc sống nào em cũng nguyện ý.”
Mẹ Trần ở một bên nghe ra chút manh mối lập tức chen vào nói, "Tôi còn chưa nói nhà cô lật lọng, cô ngược lại trước ghét bỏ nhà tôi nghèo?"
"Chê nghèo thì chúng tôi không đổi nữa, dù sao Giang Thành nhiều cô gái như vậy, còn lo không đổi được người phù hợp sao?"
Trần Kiến Bình cũng không nói cho mẹ Trần vì sao lại đổi người, mẹ Trần cho rằng Diêu gia sai, cho nên tràn đầy tự tin.
“Dì à, con đã trao thân cho Kiến Bình rồi, tất cả đều đã thuộc về anh ấy. " Diêu Xuân Lan khóc nức nở.
"Nếu hai người đổi ý, vậy cha mẹ con chỉ có thể báo cảnh sát.”
Mẹ Trần vừa nghe báo cảnh sát, liền sợ hãi ngay tại chỗ: "Sao lại phải báo cảnh sát?"
Bà ta đẩy Trần Kiến Bình một cái, "Con trai , rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao con không nói cho mẹ biết?"
Một bên là Diêu Xuân Lan khóc sướt mướt, bên kia là mẹ ruột không ngừng truy hỏi, Trần Kiến Bình chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
“Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa!" Hắn giận dữ gầm lên, sau đó quay đầu nói với mẹ Trần,"Mẹ, mẹ vào phòng trước đi, lát nữa con sẽ nói với mẹ.”
Mẹ Trần biết sự tình không đơn giản như bà nghĩ, sợ gây thêm phiền phức cho con trai, liền gật đầu.
"Mẹ biết rồi, mẹ về phòng trước đây, các con có gì cứ từ từ thương lượng đi.”