Cẩm Phượng không nói lại Diêu Xuân Nha, tức giận mở rộng hai tay, nhìn thấy lại như muốn ăn thịt người!
“Cô còn nói thêm câu tôi nghe thử xem! Hôm nay tôi nhất định phải xé miệng của cô ra, cô dám mắng tôi!” Cô ta thẳng thừng lao về phía Diêu Xuân Nha.
“Chị dâu, chị không công bằng rồi, tôi có nói gì đâu, đều là chị tự nói, sao lại có thể đổ hết lên đầu tôi được chứ.”
Diêu Xuân Nha né người một cái, khéo léo tránh được sự tấn công của Triệu Cẩm Phượng.
Triệu Cẩm Phượng lao vào khoảng không, lại vô tình giẫm vào đá, ngã mạnh ra ngoài.
Mặt đất mùa đông cứng như đá, Triệu Cẩm Phượng ngã không nhẹ, nửa ngày cũng không dậy nổi.
“Ôi chị dâu, sao chị không cẩn thận vậy chứ, ngã đau rồi phải không!” Diêu Xuân Nha che miệng giả vờ kinh ngạc.
Triệu Cẩm Phượng đau đến nghiến răng nghiến lợi, nửa ngày vẫn không đứng dậy được, đúng lúc này thì bà nội Lộ và Đại cô trở về, cô ta liền nằm trên đất giả bộ, “Em dâu, sao em lại ngáng chân tôi, đau chết tôi rồi.”
Vừa la hét, vừa dụi mắt giả vờ khóc. Diêu Xuân Nha cũng không giải thích, cứ thoải mái dựa vào khung cửa, yên lặng nhìn Triệu Cẩm Phượng diễn trò.
Bà Lộ tuy đã già nhưng không ngốc, bà tuy không hiểu Diêu Xuân Nha lắm, nhưng rất hiểu Triệu Cẩm Phượng.
“Sáng sớm lại đến gây rối cái gì, với thân hình to lớn của cô, Xuân Nha có thể làm cô ngã sao?”
Bà Lộ không hài lòng nói: “Cô không về nhà giúp mẹ chồng cô lại chạy đến đây làm gì, mẹ chồng cô đang tìm cô khắp nơi đấy!”
Gần đến Tết, nhà nào cũng bận rộn, Triệu Cẩm Phượng thật sự là lười biếng mới chạy ra ngoài.
Kết quả là không dạy được Diêu Xuân Nha, cô ta còn làm mẹ chồng tức giận.
“Mẹ chồng con tìm con?” Triệu Cẩm Phượng ngẩng đầu lên, sau khi thấy bà nội gật đầu liền đứng lên khập khiểng đi ra ngoài
“Bà nội, vậy con về nhà giúp mẹ làm việc đậy.”
Cô ta không nói gì đến mục đích cô ta đến đây, cũng không nói rằng Diêu Xuân Nha đã bắt nạt cô ta.
Bà nội Lộ nhìn Triệu Cẩm Phượng rời đi với vẻ mặt bất lực, sau đó nói với Diệu Xuân Nha “Đó là Cẩm Phượng, đừng để ý đến nó. Khi nào đơn vị công tác của A Nghiêu giao nhà, con với thằng bé dọn đến đấy mà sống.”
Diêu Xuân Nha mỉm cười đi tới nắm lấy cánh tay bà, “Bà nội con không sao, con không dễ bị bắt nạt đâu.”
Bà nội Lộ vỗ vỗ tay cô nói: “Con là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, con và Lộ Nghiêu sẽ không sao cả. Chuyện này xong rồi, hai đứa cứ sống cuộc sống của hai đứa, mặc kệ những người và chuyện phiền phức ở đây”.
Sau khi vào nhà, bà nội Lộ đưa cho cô một chiếc chăn nhỏ đã được giặt sạch và một cốc nước đường nâu, thúc giục Diêu Xuân Nha uống.
“ Lên giường ngồi xuống nhanh, con đừng để bị cảm lạnh với đau bụng,”
Sáng nay thấy Diêu Xuân Nha ngủ ngon, bà Lộ không gọi cô dậy, cùng với Đại cô vào thành phố, mua một ít đường nâu về cho Diêu Xuân Nha uống, tiện thể trả lại người khác đã vay tối qua.
“Thường Phi sáng sớm đã đến gọi Lộ Nghiêu đi rồi, hình như có việc ở đơn vị, thấy con còn ngủ say nên không gọi con dậy.”
Đại cô giải thích về việc Lộ Nghiêu khi rời đi, lại nâng một cái bàn nhỏ vuông vức đặt lên giường, "Cơm trong nồi vẫn còn nóng, ăn cơm trước nhé?"
Ăn trên giường? Diêu Xuân Nha hơi ngại ngùng, điều này có vẻ hơi quá, bụng cô đã không đau nữa rồi.
"Đại cô, con ăn ở dưới đất là được, dù sao đây cũng là nơi để nằm ngủ mà, con..." Diêu Xuân Nha nói rồi định đứng dậy.
Đại cô cười ngăn cô lại, "Cứ ăn trên giường đi, ở phía Đông Bắc này chúng tôi đều như vậy, bình thường cũng ăn trên giường, ấm áp hơn nhiều.”
Hóa ra là vậy, Diêu Xuân Nha cảm thán sự khác biệt văn hóa giữa Bắc và Nam, cô đành ngoan ngoãn ngồi lại, trải nghiệm một lần.
Không biết vì sao, mặc dù cùng người nhà họ Lộ đều không có quan hệ huyết thống, nhưng hai ngày qua lại khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Ăn xong cơm, bà nội Lộ đề nghị để Đại cô dẫn Diêu Xuân Nha vào thành phố, mua hai bộ quần áo.
"Vài ngày nữa trời sẽ lạnh, Lộ Nghiêu có nói con không có quần áo mùa đông nào tử tế nên phải chuẩn bị một ít.”
Bà Lộ nói và từ trong túi áσ ɭóŧ lấy ra một chiếc khăn tay gập vuông vức, bên trong có những tờ tiền mệnh giá khác nhau.
Bà đếm ra một ít, "Bà cho con năm mươi đồng, đừng có chê ít, cho con thích cái gì thì mua cái đó.” Nhà họ Lộ điều kiện không tốt, năm mươi đồng này chắc bà đã tiết kiệm rất lâu, nhưng bây giờ lại không tiếc rẻ mà đưa cho cô.
Cô thấy sau khi bà Lộ lấy được tiền này, trong khăn tay chỉ còn lại vài tờ tiền.
Những suy nghĩ nặng trĩu khiến Diêu Xuân Nha cay cay sống mũi, cô không thể nhận.
"Bà ơi, con không cần đâu, trong túi con có tiền, hơn nữa Lộ Nghiêu cũng đã cho con tiền rồi, sao con có thể nhận tiền của bà được."
Bà Lộ giả vờ giận, "Đây là tâm ý của bà, con không nhận chính là chê ít." Nói rồi bà lại nhét tiền vào túi Diêu Xuân Nha, cô liên tục xua tay.
"Đừng né, đừng né! Con vừa vào nhà, theo phong tục ở đây thì phải nhận bao lì xì, nếu không bà sẽ giận."
Diêu Xuân Nha không thể từ chối, cuối cùng nghĩ ra một cách khác, "Con nhận là được rồi, bà ơi."
Cô lấy ra một tờ lớn, cười tươi nói: “Chỉ cần tờ này thôi, nếu bà nhét thêm vào túi con nữa, thì con sẽ không đi thành phố nữa đâu.”
Bà Lộ đành phải thỏa hiệp, hôm nay phải mua quần áo, vài ngày tới hạ nhiệt độ, nếu không có áo ấm cho cháu dâu thì không ổn.
"Được rồi, vậy bà tạm giữ trước, dù sao sau này bà cũng sẽ xuống đất, những thứ này cũng đều là của các con.” Bà lão lầm bầm.
Diêu Xuân Nha : “Bà ơi, xuy xuy xuy, không nên nói những lời không may như vậy, bà sẽ sống lâu trăm tuổi với bọn con.”
Đại cô cũng phụ họa, "Đúng vậy, mẹ phải giữ gìn sức khỏe, ngày tốt còn ở phía sau nữa!”
……
Có một chiếc xe khách nhỏ đi thành phố đi qua cửa làng, đến thành phố chỉ mất khoảng mười phút, rất tiện lợi.
Đại cô dẫn Diêu Xuân Nha vừa đến ngã tư, đã có một chiếc xe tới. Họ xuống xe trước cửa hàng quốc doanh, nắm tay nhau đi vào trong.
"Lộ Nghiêu đã nói với cô, lần trước ở nhà con, a Nghiêu đã muốn mua cho con vài bộ kết quả lại không mua được, hôm nay liền nói với cô nhất định phải mua được.”
Diêu Xuân Nha cười vui vẻ, "Trong nháy mắt Lộ Nghiêu đã lập gia đình, còn biết cách quan tâm đến người khác."
Nghe lời Đại cô , trong lòng Diêu Xuân Nha tràn ngập sự ấm áp, mắt hơi cụp xuống nói: "Vâng, anh ấy là rất tốt."
Nhìn phản ứng của Diêu Xuân Nha, Đại cô biết rằng hai người trẻ tình cảm rất tốt, cô ấy cũng vui mừng, "Hai người đều tốt, ở bên nhau thì càng tốt hơn."
"Này, con nhìn cái áo khoác đó xem có đẹp không, chúng ta đi xem nhé." Đại cô phát hiện ra. Hai người đứng trước quầy, chờ nhân viên đem xuống.
Lúc này có người bất ngờ từ đằng sau vỗ vai Đại cô, "Cô! Sao cô lại ở đây!"
Đại cô quay lại, "Hả? Thật trùng hợp, Viên Viên hôm nay con không đi làm sao?"
“Hôm nay cháu được nghỉ, không ngờ lại trùng hợp gặp được cô.” Giọng nữ trong trẻo dễ chịu.
“Một lát nữa cô đến nhà cháu chơi đi, đúng lúc lần trước cháu về còn mang một ít đặc sản, cũng muốn cho bà nội nếm thử.”
Hóa ra là người quen, Diêu Xuân Nha cũng quay đầu lại nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, khoảng tuổi cô, ăn mặc rất thời thượng.
Trình Viên Viên cũng nhìn thấy Diêu Xuân Nha, ánh mắt có chút ngạc nhiên lóe lên, cười hỏi: “Cô à, cô gái này là ai vậy?”