Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 27: Mẹ chồng con dâu mặt dày

“Kiến Bình, chúng ta hãy vui vẽ sống thật tốt nhé, không phải chỉ là hòa thuận với nhau thôi sao, em có chỗ nào không tốt, anh nói cho em biết, em sẽ sửa đổi.”

Diêu Xuân Lan hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã như vậy rồi, hơn nữa đời này ngoài anh, em cũng không muốn với ở bên ai khác.”

Nói xong, cô ta lại lấy sổ hộ khẩu từ trong túi ra cùng với một hộp nhỏ vuông vắn, “Anh xem, hôm nay em đã mang sổ hộ khẩu đến, như vậy còn chưa đủ thành tâm sao?”

Trần Kiến Bình liếc nhìn một cái cảm thấy hãnh diện, nếu cô gái này vì hắn mà làm đến mức này, thì chứng tỏ hắn đủ ưu tú.

Kỳ thật nhìn kỹ, Diêu Xuân Lan lớn lên cũng coi như xinh đẹp, tính cách cũng tốt thật sự xứng đôi với hắn.

Nghĩ đến đây, cơn tức giận đã tản bớt đi một nửa, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Lan Lan, thực ra anh cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy kết hôn một lần, nhưng cái gì cũng không lấy ra được, là đang đối đầu với chính mình thôi.”

Trần Kiến Bình sắc mặt tốt hơn một chút, Diêu Xuân Lan lập tức vui vẻ hẳn lên.

Cô ta chủ động tựa vào vai của Trần Kiến Bình, “Kiến Bình, anh đừng nghĩ như vậy, ai cũng không phải ngay từ đầu cái gì cũng có, em tin với khả năng và sự chăm chỉ của anh, nhất định sẽ sống tốt.”

Lời nói tràn đầy sự tâng bốc, nhẹ nhàng dỗ dành, bảo vệ cái tự tôn mềm yếu của hắn.

Điều này làm Trần Kiến Bình rất thích vô cùng hưởng thụ “Lan Lan, em thật sự thấu hiểu lòng người, anh thật là phúc phần của kiếp trước tu, được mới có thể cưới được em.”

So sánh giữa họ, Trần Kiến Bình càng cảm thấy Diêu Xuân Lan tốt hơn, cô không như Diêu Xuân Nha lúc nào cũng nghiêm túc về mọi chuyện, còn ra tay rất hào phóng.

Diêu Xuân Lan nghe thấy sự tán thành của Trần Kiến Bình, vui mừng vô cùng, liền mở hộp nhỏ vuông ra, “Anh xem, em đã mang cái gì đến cho anh này?”

Trần Kiến Bình cúi đầu nhìn, bên trong là một cặp đồng hồ cặp đôi.

“Đến lúc đó anh mang cái này đến nhà em, nói là quà cưới mới mua, cha mẹ em nhất định sẽ rất vui.”

Diêu Xuân Lan đẩy khuỷu tay ra ngoài, “Diêu Xuân Nha đã đi Đông Bắc, vị trí công việc của cô ta đã bỏ trống, đến lúc đó em sẽ giúp anh nói, không khó lấy được.”

Hiện tại Trần Kiến Bình đang làm việc trong nhà máy kính, làm những công việc nặng nhọc nhất, lương thì thấp nhất, cũng không phải là công nhân chính thức.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bao giờ mới có thể phát tài?

Diêu Xuân Lan mới nghĩ đến chủ ý này, dù sao ở kiếp trước, Diêu Xuân Nha cũng đã để Trần Kiến Bình thay cô ở vị trí đó.

Dù rằng ở kiếp này cô ta đã thúc đẩy chuyện này sớm một chút, nhưng chắc chắn cũng sẽ không có gì ảnh hưởng.

“Lan Lan, em thật tốt với anh, em yên tâm, anh nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, không phụ lòng chân thành của em, nhất định sẽ cho gia đình chúng ta sống cuộc sống tốt đẹp.”

Trần Kiến Bình ôm Diêu Xuân Lan vào lòng, nụ cười trên môi không thể kiềm chế.

Hắn rất ghét công việc ở nhà máy kính, giờ có cơ hội chuyển sang công việc tốt hơn, sao có thể không vui được?

Diêu Xuân Lan tựa như chú chim nhỏ dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ, không nắm được con thì không thể bắt được sói, bây giờ cô ta đã trói chặt Trần Kiến Bình rồi.

Mọi việc nhanh chóng được thực hiện, hai người nói chuyện xong liền cầm sổ hộ khẩu đi làm giấy chứng nhận kết hôn, rồi cầm đồng hồ đi đến nhà họ Diêu.

Đúng như Diêu Xuân Lan mong đợi, cô ta đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể lấy được công việc vốn có của Diêu Xuân Nha.

...

Nhà họ Lộ ở An Thành

Diêu Xuân Nha để bày tỏ lòng cảm ơn, trước khi về nhà đã kéo Đại cô mua một ít thịt và thức ăn, chuẩn bị tối nay vào bếp.

Hai người mang đồ vừa nói vừa cười đi vào cổng nhà thì phát hiện Triệu Cẩm Phượng lại đến nữa, lần này còn đi cùng Thím hai Lộ.

Bà nội Lộ ngồi bên cạnh bếp lò sắc mặt khó coi, nhìn bộ dạng biết rằng họ đến với ý đồ xấu.

Triệu Cẩm Phượng rất tinh mắt, đã nhìn thấy Diêu Xuân Nha và Đại cô vào sân từ sớm, cô ta khẽ chạm vào Thím hai Lộ, ý bảo người về rồi.

“Đại cô đã về rồi, đồ đạc cũng không ít rất giàu nha!” Thím hai Lộ liếc Diêu Xuân Nha, nói với giọng điệu kỳ lạ.

Diêu Xuân Nha đặt đồ xuống, cười nhạt nói: “Thím hai có lẽ thật sự chưa thấy qua việc đời, chỉ là ít rau với thịt mà đã coi là giàu rồi sao?”

Cô “ai nha” một tiếng làm ra vẻ như vừa hiểu ra “Không trách hôm qua lúc ăn cơm miệng lại đen như vậy, thì ra không còn đồ ăn.”

Thím hai Lộ không kiếm được lợi từ Diêu Xuân Nha, ngược lại bị châm chọc không ít, không cam lòng, chỉ vào Diêu Xuân Nha nói với bà nội Lộ:

“Mẹ, mẹ xem Lộ Nghiêu lấy phải người phụ nữ gì, mẹ cũng không quản một chút sao!”

Thím hai Lộ hừ một tiếng “Tôi không thèm so đo với mấy đứa trẻ, mẹ thì tốt rồi, cứ để chúng nó dẫm lên mặt mũi, cha mẹ cô giáo dục cô như vậy sao?”

Bà nội Lộ còn chưa có cơ hội nói, đã bị Thím hai Lộ lải nhải không ngừng.

Diêu Xuân Nha bực bội vì bị ồn đến phiền lòng, cô đi đến bên bà nội Lộ

“Lấy phải người như tôi thì có gì sai, cha mẹ tôi dạy thế nào thì không cần Thím hai quan tâm, Thím hai nếu không có việc gì thì về nhà đi, tôi còn phải vào bếp nấu cơm.”

Thím hai Lộ nghĩ đến đống rau và thịt lúc nãy, trực tiếp bỏ qua nửa đầu câu nói của Diêu Xuân Nha, nuốt một ngụm nước bọt.

“Vừa lúc cô nấu ăn, tôi không cần phải về nhà mày mò nữa, sáng nay cô mới bắt nạt Cẩm Phượng vừa rồi còn cãi lại tôi, nên phải mời chúng tôi ăn cơm để xin lỗi.”

Diêu Xuân Nha sống hai đời cũng chưa thấy ai mặt dày như vậy, thật sự không thua kém gì người nhà hạ Trần.

“Thím hai, thật xin lỗi, tôi không chuẩn bị phần cho các người.”

“Còn nữa, những gì thím vừa nói tôi không chấp nhận, sáng nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chị Cẩm Phượng không nói thật với thím đi.”

Đối với loại người như vậy, cô không cần phải nương tay.

Hơn nữa, họ cũng không tốt với Lộ Nghiêu, hôm nay cô cũng chỉ mới nghe từ miệng Đại cô, hóa ra Lộ Nghiêu khi còn nhỏ đã từng sống ở nhà chú hai Lộ.

Bọn họ chưa từng cho Lộ Nghiêu ăn một bữa cơm no nào, một gia đình ích kỷ vừa không phụng dưỡng người già vừa không chăm sóc con cháu như vậy, cô không cần phải tỏ ra hòa nhã với họ.

Dù sao Lộ Nghiêu và bà nội Lộ cũng không cần dựa vào họ.

“Không chịu? Vậy thì không liên quan đến tôi, dù sao hôm nay bữa cơm này cô nhất định phải mời.”

“Cẩm Phượng nhà chúng tôi nói cô bắt nạt cô ta thì chính là bắt nạt cô ta, cô ta từ trước đến nay không bao giờ bịa chuyện.”

Thím hai Lộ có ý trách móc, “Cô còn làm cô ta ngã, món nợ này tôi còn chưa tính sổ với cô đâu đấy!”

Bà ta đảo mắt một vòng, lại nghĩ ra một kế, “Cô không làm cũng được, vậy chúng tôi mang về nhà làm cũng được.”

Đại cô không nhìn nổi nữa, “Thím hai Lộ cô đang phát điên cái gì vậy? Cô mang đồ ăn đi rồi, chúng tôi ăn cái gì?”

Đại cô cũng hiểu một chút về tình hình sáng nay

“Cô hôm nay nói như thể không có răng vậy, nếu Cẩm Phượng nhà cô là người thật thà, thì trong làng này chẳng còn người nào thật thà cả.”

Đại cô đã không nói thì thôi, vừa mở miệng ra như xả lũ vậy

“Cô ta lười biếng chạy đến đây, không nói một câu tốt đẹp với Xuân Nha, lại còn không cho Xuân Nha cãi lại? Cô ta tự mình ra tay đánh người mà không đánh trúng, lại bảo chúng tôi sai cái gì?”

Đại cô nhổ một bãi nước bọt, “Phi, ngày nào cũng nói ba cái dối trá, tôi thà tin heo có thể leo cây cũng không tin Triệu Cẩm Phượng.”

Thím hai Lộ tựa như không nghe thấy, bà ta nhún nhún vai, đứng dậy ra hiệu cho Triệu Cẩm Phượng, “Vậy thì không liên quan đến tôi nữa, Cẩm Phượng cầm đồ lên, chúng ta về nhà.”