Nghe cuộc đối thoại của họ, Diêu Xuân Nha mới biết rằng Lộ Nghiêu không mua được vé tàu cho toa này.
Vì vậy, anh mới đứng ở cửa đợi hành khách cùng toa, hy vọng có thể đổi giường ngủ của mình với người khác. Giường dưới khó mua và không rẻ, đổi ra thì cũng không tốn bao công sức.
Cuối cùng anh đã đổi được vị trí giường trên của Diêu Xuân Nha, rồi mới đi đến ngồi cạnh cô. “May quá đã đổi được.” Lộ Nghiêu nhìn vé tàu, an tâm bỏ vào túi áo.
Diêu Xuân Nha có chút ngượng ngùng, cô biết rõ ràng rằng Lộ Nghiêu đổi vì cô, với vóc dáng to lớn như anh, ngủ giường trên khó chịu biết bao. “Lộ Nghiêu, hay là anh ngủ giường dưới đi.” Cô đề nghị.
Lộ Nghiêu đứng dậy, cởϊ áσ khoác ném lên giường trên, vỗ vỗ giường, cười nói: “Anh rất dễ ngủ, ngủ ở đâu cũng vậy, em không cần lo lắng cho anh đâu”
Anh cúi đầu nhìn thấy bình nước nóng bên cửa sổ, vượt qua Diêu Xuân Nha để lấy, không gian chật hẹp khiến hai người suýt chạm vào nhau.
Diêu Xuân Nha mím môi, không dám động đậy. Lộ Nghiêu nhận ra sự không thoải mái của Diêu Xuân Nha, mới nhớ ra vừa rồi có chút thô lỗ. Anh ho khan một tiếng, lắc lắc bình nước, “Anh đi lấy chút nước nóng” rồi ra khỏi toa.
Thấy anh đi ra, Diêu Xuân Nha thở phào nhẹ nhõm, người sống hai đời mà cũng vì tiếp xúc với nam giới mà thường xuyên thất thố.
Tuy nhiên, cô không thể không thừa nhận Lộ Nghiêu thực sự là một người khiến người khác đỏ mặt và tim đập mạnh.
Đang suy tư mông lung, bên tai lại vang lên tiếng bước chân. Một thanh niên ăn mặc bảnh bao xách hành lý đi vào, ngồi đối diện Diêu Xuân Nha.
“Xin chào đồng chí.” Người kia mở miệng chào hỏi, “Giữa dòng người mênh mông, chúng ta có thể gặp nhau trong một toa xe thực sự là duyên phận, rất vui được gặp cô.”
Anh ta vươn tay về phía Diêu Xuân Nha.
Duyên phận? Diêu Xuân Nha cảm thấy từ ngữ của người kia có chút không phù hợp.
Nhưng không rõ xuất thân của đối phương, lại không có Lộ Nghiêu bên cạnh, cô không dám đắc tội.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội làm lại một lần nữa, cô rất trân trọng, ý thức tự bảo vệ càng mạnh mẽ đến đáng sợ. Mặc dù không muốn trò chuyện, nhưng cô cũng miễn cưỡng kéo khóe môi, nhìn thẳng vào anh ta, “Xin chào.” coi như đáp lại lời chào.
Người đó nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Diêu Xuân Nha, ánh mắt thoáng qua một chút kinh ngạc. Khi anh ta vừa vào toa, chỉ thấy được bóng lưng của cô, đã cảm giác cô là người đặc biệt, giờ thấy được mặt, quả thực đúng như anh ta mong đợi.
Người đàn ông như một con khổng tước đang nóng lòng thể hiện, ngay lập tức thu lại tay, vuốt vuốt tóc bóng loáng, rồi từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng, “ Đồng chí, ăn chút kẹo sữa thỏ trắng không? Ngon lắm đấy.”
Lại đem cô coi như trẻ ba tuổi? Còn ăn kẹo? Diêu Xuân Nha thấy anh ta không kiêng nể gì đánh giá cô, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, càng không thể nào nhận đồ của anh ta.
Nhìn người này rõ ràng là một kẻ ăn nói lưu loát, vẫn nên hạn chế tiếp xúc thì hơn. “Cảm ơn, tôi không thích đồ ngọt.” Diêu Xuân Nha nói xong cũng không nhìn anh ta nữa, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, trong lòng đoán rằng Lộ Nghiêu cũng sắp quay lại.
“Đồng chí, vậy cô có thích socola không? Trong túi tôi còn một miếng socola ngoại quốc, tôi lấy nửa cho cô nếm thử nhé.”
Người đàn ông không chịu từ bỏ, thậm chí còn vui mừng vì lần này ra ngoài mang theo nhiều món ngon, không cô gái nào có thể cưỡng lại các món ngọt, huống hồ lại là đồ ngoại.
Anh ta đắc ý hất cằm lên, mong đợi nhìn thấy biểu hiện ngưỡng mộ sửng sốt của Diêu Xuân Nha.
Tuy nhiên, đáp lại anh ta chỉ có một câu cảm ơn, không cần.
Cô còn không thèm để ý? Người đàn ông lại lần nữa đánh giá cô, nhìn trang phục đơn giản và quê mùa của cô, rõ ràng là cô gái nông thôn!
Sao lại có ánh mắt cao như vậy? Không thèm nhìn socola ngoại?