Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 12: Mất ngủ

Lộ Nghiêu cảm thấy miệng khô lưỡi ráo, hầu kết liên tiếp nuốt xuống, tim đập loạn xạ.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế sự nóng nảy đang dâng trào, hàng mi dài như cánh quạ cũng vì chịu đựng mà hơi rung nhẹ.

Đối với Lộ Nghiêu, đêm nay thật khó khăn.

Thế nhưng Diêu Xuân Nha lại vô tư không hay biết gì, trái lại ngủ rất say.

...

Sau một đêm ngon giấc, Diêu Xuân Nha vừa định duỗi thẳng lưng, lại phát hiện cảm giác dưới tay không đúng lắm.

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đường viền quai hàm hoàn mỹ của Lộ Nghiêu.

Nhìn xuống, phát hiện mình như một con bạch tuộc đang quấn quýt lấy anh.

Mặt cô đỏ ửng, đỏ dần từ mặt đến sau tai, cô ngủ cũng quá không thành thật rồi!

May mắn là Lộ Nghiêu chưa tỉnh dậy, Diêu Xuân Nha nín thở, rón rén trở lại giường.

Vừa định thở phào nhẹ nhõm thì giọng Lộ Nghiêu có chút khàn khàn vang lên: “Chào buổi sáng, đồng chí Xuân Nha.”

Thực ra Lộ Nghiêu đã sớm tỉnh dậy, có thể nói là đêm qua anh không hề chợp mắt.

Lẽ ra anh nên giả vờ như không biết gì, nhưng nhìn phản ứng của cô thật dễ thương, không nhịn nổi, muốn trêu chọc cô một chút.

Bị bắt gặp tại chỗ cô có chút ngại ngùng, Diêu Xuân Nha ngượng ngùng quay đầu lại. "Chào buổi sáng, tôi ngủ không thành thật rồi, thật xin lỗi!"

Cô cúi đầu, muốn tìm khe nứt nào đó để chui vào.

"Không có gì đâu, chúng ta đã là vợ chồng rồi, không cần phải ngại ngùng về chuyện nhỏ này."

Lộ Nghiêu ngồi dậy, mặc áo vào "Tôi ra ngoài mua chút điểm tâm, cô rửa mặt trước đi, tiện thể dọn dẹp chút xíu, lát nữa xe khởi hành lúc mười hai giờ trưa."

Diêu Xuân Nha gật đầu, tiễn anh ra cửa xong, cô lại băn khoăn trên giường một lúc, mới đứng dậy dọn dẹp.

Nhìn thời gian sắp tới Tết Nguyên Đán, người trên xe đông là điều không thể tránh khỏi.

Diêu Xuân Nha nghĩ một lúc, vẫn quyết định mang tiền và vật quý giá theo bên mình, cô khó khăn lắm mới có thể lấy được tiền từ nhà họ Diêu, không muốn để cho bọn móc túi ăn cắp được lợi.

Từ Giang Thành đến An Thành ít nhất phải mất hơn mười tiếng đồng hồ, Diêu Xuân Nha đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ngồi đến đau lưng mỏi gối, nhưng không ngờ Lộ Nghiêu khi mua điểm tâm về lại mang theo hai vé giường nằm.

Anh nói là nhờ đồng nghiệp mua giùm không tốn sức, nhưng Diêu Xuân Nha biết rõ, thời điểm này vé giường nằm khó mua đến nhường nào.

Lộ Nghiêu chắc chắn đã bỏ ra không ít công sức, thậm chí có thể còn tốn thêm nhiều tiền, vì điều gì thì không cần phải nhiều lời.

"Lộ Nghiêu, cảm ơn anh, anh đối với em thật tốt." Diêu Xuân Nha cất vé đi, mắt cười cong cong.

Nghe thấy cô gọi mình như vậy, Lộ Nghiêu nâng mày lên, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, "Người một nhà thì không cần nói chuyện của hai nhà, em thấy đúng không, Xuân Nha?"

Qua hai ngày ở bên nhau, họ dần dần quen với sự hiện diện của nhau, không còn ngượng ngùng như hôm qua nữa, giờ thật sự có chút dáng vẻ của cặp đôi mới cưới.

(Bởi vì hai nhân vật đã quen thuộc và chấp nhận sự hiện diện của đối phương nên từ bây giờ mình sẽ đổi cách xưng hô cho hai nhân vật)

Ăn xong, Lộ Nghiêu cùng Diêu Xuân Nha đi dạo xung quanh nhà ga một lúc, mua một ít đặc sản mang về cho bà nội rồi mới lên xe.

Đến toa xe, Lộ Nghiêu đơn giản dọn dẹp giường nằm một chút, rồi mới để Diêu Xuân Nha ngồi xuống, khi ở bên cô, anh luôn chú ý lo liệu mọi thứ đến từng chi tiết.

Diêu Xuân Nha nhìn anh với vẻ cảm kích, bây giờ cô đã hoàn toàn có thể xác định, những lời nói không tốt của Diêu Xuân Lan ở kiếp trước chỉ là lời dối trá, Lộ Nghiêu rõ ràng là một người bạn đồng hành rất tốt.

Cô vừa định bảo Lộ Nghiêu ngồi xuống, thì thấy anh cầm vé đứng ở cửa.

Cô định mở miệng hỏi thì thấy anh chặn một người đang chuẩn bị vào, "Đồng chí, tôi muốn bàn chút chuyện với anh..."