Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 18

“Có việc, đi ra ngoài một chuyến.” Thẩm Yến Tự đáp lại một tiếng rồi tiếp tục bước ra cửa.

Nhìn thấy bạn tốt cứ thế mà đi, Chu Hoài An lập tức tiến lên vài bước để đuổi theo anh: “Chuyện gì vậy? Cho tôi đi cùng với, dù sao tôi cũng rất rảnh.”

“Thế thì tự đi chơi đi.” Thẩm Yến Tự liếc nhìn bạn mình một chút - ánh mắt đầy cảnh cáo.

Chu Hoài An khựng lại, càng thêm nghi ngờ: “Thẩm Yến Tự, rốt cuộc cậu đi đâu vậy hả?”

“Đồng chí Tần hẹn tôi ra ngoài, cậu tinh ý một chút đi, đừng có đi theo làm kỳ đà.” Mới đây, trong thôn có một đứa nhỏ đến tìm anh, nói là Tần Miên hẹn anh đi lên trấn trên.

Tình huống cụ thể là như thế nào thì Thẩm Yến Tự cũng không rõ lắm, nhưng dựa vào vài lần tiếp xúc ngắn ngủi giữa bọn họ, thì Tần Miên không phải là kiểu người vô duyên vô cớ nói ra những lời này.

Nếu đã hẹn thì tám phần là có chuyện quan trọng rồi.

“Hì hì, hai người tiến triển nhanh thật đấy. Hôm qua mới xác nhận quan hệ mà hôm nay đã... Tôi hiểu, tôi hiểu, không đi theo làm kỳ đà cản mũi đâu. Nhưng mà Thẩm Yến Tự này, cậu có biết cách hẹn hè với đối tượng như thế nào không vậy?” Chu Hoài An cười trêu anh, rồi đi lên phía trước: “Mà không biết cũng chẳng sao, để anh em dạy cho cậu, anh đây là người kinh nghiệm đầy mình mà.”

“Cút.” Thẩm Yến Tự chỉ ném ra một chữ rồi bước nhanh ra ngoài.

Bên kia, Tần Miên và Vương Hồng Ngọc đã chờ ở cổng thôn. Chờ được khoảng năm sáu phút thì thấy Tần Đại Bảo lái máy kéo đi từ trong thôn ra.

“Thẩm Nhi, lại đi trấn trên à?”

“Ha ha ha, đúng vậy, mang chút đồ ăn trong vườn lên trấn trên đổi ít tiền ấy mà.”

“Cũng phải, nghe nói con gái nhà bà chuẩn bị đi xem mắt nhỉ? Nhà tôi có một đứa cháu trai, làm người thật thà chất phác, cha mẹ cũng là người hiền lành, bà xem có thể để cho hai đứa gặp nhau thử không?”

“Ai da, thật là tiếc quá, con gái nhà tôi đã có đối tượng xem mắt rồi, thật sự là không khéo.”

Trong thôn toàn là người quen, còn lạ gì nhau nữa. Chỉ đôi ba câu mà mấy bà cô đã lời qua tiếng lại được vài hiệp rồi.

Cô gái nhà thím Thẩm trông cũng xinh đẹp, nhưng yêu cầu lại cao quá, thành ra lại chướng mắt mấy người bình thường.

Còn về cái anh chàng cháu trai kia, người thì cũng thật thà đấy, nhưng lại có chút thật thà hơi quá. Nghe nói con dâu về nhà đó cũng sống không yên ổn.

Sau vài câu chuyện, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Tần Miên và Vương Hồng Ngọc.

“Miên Miên, cháu và bác gái đi trấn trên làm gì thế?”

Có thể nói là gần đây, chuyện của Tần Miên là chuyện nóng nhất trong thôn rồi. Ôi chao, có con gái ngoan nhà ai mà lại ngang nhiên chạy vào phòng đàn ông như vậy cơ chứ.

Đã vậy hả, ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo. Đồng chí Thẩm nhìn không giống loại người dễ bị lừa đâu, Tần Miên lần này coi như xài bẫy một phen vô ích rồi.

Đột nhiên bị gọi tên, Tần Miên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua vài bà thím ở đây, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

“Thật ra thì Miên Miên nhà chúng tôi và đồng chí Thẩm đang tìm hiểu nhau. Lão Tần bảo tôi dẫn con bé đi trấn trên mua vài món đồ. Con bé Miên Miên này muốn đi Kinh Thị cùng với đồng chí Thẩm, sau này sẽ là người thành phố rồi.” Vương Hồng Ngọc lúc này vô cùng tự hào, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng trợn tròn mắt há hốc mồm của mấy bà thím kia, trong lòng bà ta không khỏi thỏa mãn một phen.