Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 17

Tục ngữ quả nhiên nói không sai: Có người vui thì có người buồn.

Tô Tĩnh Tâm thì vui mừng, chứ cả nhà Tần Hoài Dân thì lại đang sầu muốn chết đây.

Mất cả người lẫn của, vui vẻ thế nào được?

Ở vùng quê, ban đêm cũng không có gì để giải trí. Lúc này, Tần Hoài Dân ngồi trong căn phòng tối đen như mực, phì phò mà hút thuốc lá sấy. Khói thuốc phủ đầy phòng, mùi nồng nặc khiến ai cũng khó chịu.

"Thật sự để con ranh chết tiết kia đi Kinh Thị sao? Đã không có tiền rồi, giờ người lại còn muốn chạy nữa?" Vương Hồng Ngọc hỏi Tần Hoài Dân.

"Chuyện này không dễ dàng như vậy đâu. Thôi, chuyện này bà đừng động vào, tôi sẽ xử lý." Tần Hoài Dân từ trước đến nay luôn cảm thấy vợ ông ta được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Nếu không phải vì hồi trẻ quá nghèo, ông ta đã chẳng cưới một người không có đầu óc như thế.

Lại một ngụm khói thuốc phả ra, trong bóng tối, ánh mắt Tần Hoài Dân hiện lên vẻ tàn nhẫn.

*

“Ò ó o o o!”

Tiếng gà trống gáy sáng vang lên, báo hiệu đã bắt đầu một ngày mới. Nhiệt độ dâng cao, từng nhà bắt đầu bận bịu việc của mình.

Trên bàn cơm của nhà họ Tần.

“Miên Miên, lát nữa để bác gái đưa cháu lên trấn trên mua hai bộ quần áo mới. Hôm qua cháu có nói muốn đi Kinh Thị nhỉ? Dù sao trong nhà cũng phải mua một ít đồ đạc cho cháu chứ, cháu xem mình thích gì thì cứ mua một ít để mang theo đi.”

Tần Hoài Dân vừa mở lời, những người còn lại trên bàn cơm đều nhìn về phía ông ta.

Vương Hồng Ngọc nghĩ thầm: “Cứ thế mà mua quần áo cho con ranh này à, ông ấy nghĩ gì vậy trời?”

Tần Mỹ Kiều: “Ba, con cũng muốn mua quần áo mới.”

“Con đã có quần áo rồi, lần này trước cứ mua cho Miên Miên đã. Lần tới sẽ mua cho con sau.” Tần Hoài Dân nói.

Đối diện với ánh mắt kia của cha mình, Tần Mỹ Kiều giận mà không dám hó hé tiếng nào.

Còn Tần Khánh Quốc thì vẫn đang cúi đầu xùm xụp mà lùa cơm sáng, dường như không mấy quan tâm đến đế những chuyện này.

Tần Hoài Dân liếc nhìn về phía một người khác cũng đang cúi đầu không nói tiếng nào kia. Sô với Tần Khánh Quốc đang sùm sụp mà ầm ĩ hút thức ăn như heo, Tần Miên lại ăn uống rất từ tốn thong thả, không hề phát ra tiếng động nào. Ngồi ở giữa mấy người nhà bọn họ, cô dường như rất khác biệt.

Cảm nhận được ánh mắt của Tần Hoài Dân, Tần Miên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ nhẹ đáp: “Dạ.”

Người xưa đã nói rồi – “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” (Không có chuyện gì mà thân thiết nhiệt tình thì không phải lừa đảo cũng là ăn trộm)

“Thẩm Yến Tự, cậu đi đâu vậy?”

Sáng sớm tinh mơ, vừa thức dậy là Chu Hoài An đã nhìn thấy ai đó định ra ngoài, anh ta lập tức vừa gọi lớn vừa bước nhanh lên trước vài bước. Vẻ mặt anh ta đầy hồ nghi mà nhìn bạn mình.

Kể từ khi từ trong miệng đối phương biết được chuyện ngày hôm qua Thẩm Yến Tự đã xác nhận quan hệ đối tượng với đồng chí Tiểu Tần, Chu Hoài An vẫn cảm thấy khó hiểu vô cùng. Dựa vào tính tình trước kia của Thẩm Yến Tự, nếu ai dám gài bẫy anh thì người đó chắc chắn sẽ không được sống yên ổn đâu. Vậy mà sao đổi thành Tiểu Tần thì chuyện lại khác thế?

Ầy, đừng nói là vì nể mặt anh ta và Tô Tĩnh Tâm đấy nhé. Chu Hoài An cũng tự biết là mặt mũi mình không có giá đến thế đâu.