“Đồng chí Thẩm và Tần Miên đang tìm hiểu nhau á!”
“Sao có thể chứ, chẳng phải nói đồng chí Thẩm không muốn à?”
“Vương Hồng Ngọc này, bây giờ lại muốn xã hội pháp trị rồi, nhà bà không ép buộc đồng chí Thẩm như vậy được đâu?”
Khi mấy bà thím còn đang bàn tán rôm rả thì một bóng người thon dài từ xa tiến lại.
Khi người đó đến cạnh máy kéo, lập tức có người hỏi anh.
“Đồng chí Thẩm, cậu và Tần Miên đang tìm hiểu nhau à?”
“Thật hay giả vậy? Đừng để bị người ta lừa nha.”
Thẩm Yến Tự nhìn mấy bà thím ở đây rồi nở một nụ cười vô cùng tuấn tú: “Đúng vậy, đang tìm hiểu nhau. Tần Miên là một cô gái tốt, được ở bên cạnh cô ấy là phúc của tôi.”
Ở bên ngoài, đàn ông cũng nên giữ mặt mũi cho đối tượng của mình mới được.
Ngay cả Tần Miên còn đang cúi gầm mặt mà vẫn phải ngẩng đầu lên để liếc nhìn đồng chí Thẩm một cái. Ánh mắt cô lộ ra một chút ý cười, cô nghĩ trong bụng: "Người đàn ông này EQ cũng cao ghê ha."
Vừa nghe chuyện hai bên đang qua lại là sự thật, mấy bà thím kia đúng là ghen ghét không chịu nổi.
Cái quần què gì vậy trời, sớm biết rằng đồng chí Thẩm dễ xuống tay như vậy, mấy bà ấy đã bảo con gái nhà mình nhanh chóng xông lên từ sớm rồi.
Bây giờ thì chịu rồi, để cho cái hũ nút kia của nhà họ Tần được lợi.
Vài phút sau, chiếc máy kéo ầm ầm xuất phát về phía thị trấn.
Vị trí mà Tần Miên đang ngồi - bên trái là bác gái Vương Hồng Ngọc, còn bên phải là đối tượng mới của cô - Thẩm Yến Tự.
Suốt chặng đường chẳng mấy khi mà êm ả, Tần Miên thường xuyên va phải người của đồng chí Thẩm đang ngồi bên cạnh.
Mà lúc này, Thẩm Yến Tự cũng có phần không khỏi ngạc nhiên - đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc gần gũi với một nữ đồng chí như vậy.
Trên người đồng chí Tiểu Tần truyền tới một mùi hương nhè nhẹ. Đôi khi thân thể nhỏ nhắn của cô nghiêng tới rồi lại dịch đi, cứ như gần như xa, khiến người ta không thể không dừng ánh mắt lại trên người cô.
Ánh mắt của anh nhìn về phía cô. Mái tóc của cô hơi khô vàng do thiếu dinh dưỡng, nhìn xuống là cơ thể nhỏ nhắn, mảnh khảnh của cô.
Quá gầy, Thẩm Yến Tự cảm thấy mình có thể dễ dàng nhấc bổng cô lên.
Nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến thị trấn.
Nói là mua đồ, nhưng Tần Miên không nói tiếng nào mà cứ đi thẳng vào cửa hàng. Đừng thấy chân cô không dài mà coi thường, cô đi cũng nhanh lắm đấy.
Thẩm Yến Tự cao lớn, chân dài, đi bên cạnh cô, trông rất xứng đôi.
Vương Hồng Ngọc thở hổn hển theo sau, nhìn hai người phía trước, bà ta bỗng cảm thấy mình có chút thừa thãi.
Vài phút sau, đã đến cửa hàng.
"Miên Miên, cháu xem thử muốn mua gì đi. Điều kiện nhà chúng ta như thế nào thì cháu cũng biết rồi đấy, trong lòng cháu cũng nên tự cân nhắc." Vương Hồng Ngọc cảnh cáo, trên người bà ta không có nhiều tiền, nếu tiêu nhiều thì bà ta cũng thấy đau lòng lắm chứ.
Đứng trước tủ hàng, lúc này, Tần Miên không còn tỏ ra rụt rè nữa.
Cô vung tay lên... Cái này, cái này, cái này, tất cả đều muốn.
Quần áo, kẹo, bút máy, vở, còn có cả... Một đôi giày da mới nữa.
Vừa thấy cảnh này, mặt mũi Vương Hồng Ngọc lập tức tối sầm lại.
Nhiều như vậy, sao mày không đi ăn cướp luôn đi?
Tần Miên quay đầu nhìn Vương Hồng Ngọc đang trợn trừng mắt, cô hơi sợ hãi mà cúi đầu: “Bác gái, hay là thôi đi, về nhà cháu sẽ nói với bác cả là cháu không muốn tiêu tiền."