Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 14

“Hơn nữa, trước mắt chúng ta cứ tuyên bố với người ngoài là đang qua lại với nhau, như vậy thì sẽ tốt hơn cho cả em và tôi.”

“Nhà tôi gần đây rất quan tâm đến vấn đề cá nhân của tôi, nếu em đồng ý, cũng coi như là giúp tôi một việc gấp rồi.”

“Dĩ nhiên, nếu sau này em cảm thấy chúng ta không hợp thì chúng ta có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình.”

Nghe Thẩm Yến Tự nói nhiều như vậy, Tần Miên cũng đã hiểu.

Tóm lại, có vẻ như anh đang muốn cô làm tấm mộc cho mình nhỉ. Ngẫm lại thì chuyện hai người qua lại hẳn là sẽ mang lại lợi ích cho anh nhiều hơn.

Không chỉ thế, trong thời gian ngắn này cô cũng đã sắp xếp được không ít thông tin cần biết. Ngay cả kế hoạch và định hướng cho tương lai cũng đã được cô tính toán kỹ lưỡng cả rồi.

Cô và Tô Tĩnh Tâm đều khá giống nhau – kết quả thi đại học không tốt nhưng phương diện học tịch thì không thành vấn đề. Vì vậy, cô quyết định sẽ thi lại. Trong thời đại này, bằng cấp vẫn rất quan trọng.

Nếu chuẩn bị thi đại học, vậy thì phải đẩy vấn đề của người này đi rồi.

“Tôi đang tính học lại để thi đại học, cho nên... Xin lỗi.”

Giọng nói của cô gái trẻ vang lên, anh bị từ chối.

“Thi đại học?” Tầm mắt của cô vẫn chúi xuống như trước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu dưa ở trước mặt anh. Thẩm Yến Tự hơi ngạc nhiên, nghĩ đến thái độ của người trong nhà, nhanh chóng có ý tưởng mới: “Đồng chí Tần, vấn đề này giữa hai bên cũng đâu có xung đột gì.”

Tần Miên: Hả? Sao lại không có xung đột được?

Tính toán một chút, nếu đôi bên qua lại với nhau thì ngoài chuyện thanh danh sẽ tốt hơn một chút, thì đối với cô cũng chẳng có lợi ích gì khác cả.

Mà đối với thanh danh của mình, thật ra cô cũng không quá để ý đến nó lắm.

“Vậy thì, đồng chí Tần, nếu tôi đoán không sai thì chắc em không có ý định tiếp tục ở lại đây nữa đúng không?”

Tần Miên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.

Chậc, đồng chí Thẩm này cũng khá thông minh đấy.

“Tôi đoán đúng rồi nhỉ. Chỉ cần em làm đối tượng của tôi thì tôi có thể giúp em sắp xếp để nhập học ở Kinh Thị - chỉ cần em giúp tôi tạm thời ổn định người trong nhà bên đó là được.”

Thẩm Yến Tự thật sự rất đau đầu. Nếu không phải vì trốn mấy mối xem mắt mà trong nhà sắp xếp cho anh, thì anh cũng sẽ không cùng Chu Hoài An đến đây ngay trong kỳ nghỉ phép của mình đâu, lại càng sẽ không phát sinh chuyện gì với Tần Miên hết.

Cơ hội đi Kinh Thị nhập học khiến Tần Miên hơi động lòng.

Nhìn thấy trong mắt Tần Miên có chút lung lay, Thẩm Yến Tự không ngừng thuyết phục: “Đồng chí Tần, làm vậy chắc chắn là đôi bên cùng có lợi.”

Trời đã hơi tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ từ chân trời khiến cô nhìn không rõ sắc mặt anh lắm. Cô hơi híp mắt lại, cẩn thận phân tích.

“Được.”

Khi nghe thấy tiếng “Được” đó, khóe miệng Thẩm Yến Tự khẽ nhếch lên, trong lòng cũng thở phào một hơi.

“Vậy thì quyết định thế nhé. Để tôi đưa em về nhà.”

Trong bóng tối, hai bóng dáng song song bước đi, vô hình chung, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần.

Mà đồng chí Thẩm lại không biết rằng - cái người nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại như Tiểu đồng chí Tần – tuy đã đồng ý rồi, nhưng trong lòng cô lại đang tính là một khi cảm thấy không hợp thì sẽ quay xe, trực tiếp cắt đứt với anh luôn.

Khụ khụ, mặc dù suy nghĩ này có hơi khốn nạn một chút, nhưng người không vì mình thì trời tru đất diệt.

Loại chuyện như qua cầu rút ván này ấy cả, kỹ sư Tần có thể làm mà chẳng hề cảm thấy có gánh nặng gì hết.