Trở lại hiện tại.
Nghe bác cả vừa lải nhải bắt cóc đạo đức và PUA (thao túng), Tần Miên trực tiếp coi như gió thổi qua tai.
“Miên Miên, sao không ăn cơm đi? Cả nhà có để phần cơm cho cháu đấy, còn làm món trứng gà xào mà cháu thích nữa kìa.” Tần Hoài Dân có vẻ như đã khôi phục lại thái độ bình thường như trước - trông khá hòa ái, dễ gần.
Nghe nói có cơm, Tần Miên cũng không dây dưa với ông ta nữa mà đi thằng vào nhà chính để lấp đầy bụng.
Ở một bàn khác, Tần Hoài Dân lén lút quan sát Tần Miên đang ngồi ăn cơm. Trong lòng ông ta không khỏi cân nhắc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì - rõ ràng trước đây cô là một đứa nghe lời lắm, vậy mà giờ lại biết phản kháng rồi.
Dù sao thì chuyện quan trọng bây giờ vẫn là chuyện Thẩm Yến Tự.
“Miên Miên, bác nghe nói buổi chiều cháu và mấy người Tĩnh Tâm, còn có đồng chí Thẩm nữa – cùng đi lên trấn trên hả?”
“…” Tần Miên tiếp tục ăn, không hé răng nửa lời.
Thấy thái độ của Tần Miên như vậy, Tần Hoài Dân cảm thấy trong lòng có hơi không vui, nhưng vẫn quyết định mở miệng lần nữa: “Miên Miên, cháu và đồng chí Thẩm vẫn nên giữ một khoảng cách một chút thì hơn. Đợi thêm một thời gian nữa, tin đồn nhạt đi, cháu lại có thể xem mắt những người khác rồi.”
“…” Tần Miên vẫn không đáp mà tiếp tục ăn cơm của mình.
“Miên Miên, bác cả đang nói chuyện với cháu đấy, cháu có nghe thấy không?”
“Cháu thật là, cái đứa nhỏ này, bác cả cũng chỉ là vì muốn tốt cho cháu thôi.”
Hai ba ngụm là ăn nốt chỗ cháo còn lại, lúc này Tần Miên mới lên tiếng: “Bác cả, cháu và đồng chí Thẩm đã xác định quan hệ đối tượng rồi ạ.”
Trong đầu Tần Hoài Dân như vang lên một tiếng nổ lớn, ông ta bị đả kích một cách quá đột ngột, đến mức không kịp phồng ngừa.
Thành đối tượng rồi?!
Đồng chí Thẩm không phải là không muốn à? Sao lại đồng ý rồi?
Thế thì sẽ không còn khoản bồi thường nào nữa cả, mà Tần Miên cũng sẽ đi Kinh Thị - vậy chẳng phải là ông ta mất cả người lẫn của sao?
“Miên Miên, cháu và đồng chí Thẩm... Bác cả nói ra thì có thể hơi khó nghe, nhưng các cháu thực sự không thích hợp. Nhà giàu có người ta đều chú trọng chuyện môn đăng hộ đối. Cháu đi đến nơi xa xôi như Kinh Thị, có bị người ta ức hϊếp thì bác cả cũng không có cách nào giúp đỡ cháu được.”
“Bác cả, cháu ăn xong rồi.” Tần Miên đứng dậy, nhẹ nhàng quay người đi về phòng.
Xùy, biết những lời đó nói ra thì khó nghe thì không phải là nên im miệng đi hả?
Hơn nữa cả nhà bọn họ đều ức hϊếp nguyên chủ chứ đâu? Tách khỏi cả một nhà toàn là cực phẩm này, cô còn có thể bị người ta ức hϊếp được chắc?
Tần Hoài Dân chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Miên đi ra ngoài.
Sau đó cô về phòng, đóng cửa lại - liền mạch và lưu loát vô cùng.
Tần Hoài Dân quả thật là bị cô chọc giận rồi. Trong lòng ông ta càng lúc càng cảm thấy cái con ranh Tần Miên này đang càng ngày càng thoát ly khỏi sự khống chế của ông ta.
Không được, phải nghĩ cách giữ Tần Miên lại.
Mà trong phòng, Tần Miên nằm dài trên giường, trong đầu vẫn nghĩ mãi về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
*
Bên kia…
“Làm đối tượng!”
Một tiếng gào này quả thực là không đủ để diễn tả hết sự kinh ngạc của Chu Hoài An.
“Yến Tự, cậu nghiêm túc đấy à?”
“Cậu thật sự muốn đồng chí Tiểu Tần làm đối tượng của mình hả? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định vậy? Mấy bữa trước chẳng phải là rất phản đối chuyện này à?”