Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 13

Chương 13

“Đúng vậy, phải nói chuyện chứ. Thế thì hai người cứ nói chuyện đi nhé, mình và Chu Hoài An đi trước đây, hai người cứ chuyện trò thong thả ha.” Tô Tĩnh Tâm nói rồi nắm tay Chu Hoài An, vội vã rời đi.

Vừa đi, Chu Hoài An vừa ngoái đâu lại nhìn bạn mình vài lần. Đây là… Đã quyết định rồi hả?!

Một lúc sau, chỉ còn lại mỗi Thẩm Yến Tự và Tần Miên - một cao một thấp đứng ở đó thôi.

"Đồng chí Tiểu Tần, chúng ta nói chuyện một chút đi. Chuyện của chúng ta, em nghĩ thế nào?" Thẩm Yến Tự lên tiếng.

Tần Miên cúi đầu, lọt vào tai là chất giọng nam tính hơi trầm khàn của anh.

Thẩm Yến Tự chờ một lúc, vẫn không nghe thấy cô nói tiếng nào.

"Đồng chí Tiểu Tần, em có muốn làm đối tượng của tôi không?" Giọng anh vẫn dễ nghe như cũ.

Nghe đến ba chữ "làm đối tượng", Tần Miên không khỏi sửng sốt.

Không đúng! Không đúng!

Kỹ sư Tần cô đây chỉ muốn phấn đấu vì sự nghiệp thôi, đâu có nghĩ đến chuyện trai gái!

Đồng chí Thẩm à, khuyên anh một câu... Đừng tự thêm đất diễn cho mình như thế!

*

“Chậc chậc chậc, có người còn mặt mũi mà quay về đây cơ đấy? Vậy mà bao năm qua nhà chúng ta lại nuôi ra một đứa vô ơn cỡ này.” Vừa thấy Tần Miên bước vào cửa, Tần Mỹ Kiều đã bắt đầu cất giọng trào phúng.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện con nhỏ vô dụng này lại có gan đòi tiền của nhà cô ta là cô ta lại tức không chịu nổi. Số tiền đó rõ ràng là của nhà cô ta mới đúng.

“Ôi chao, Mỹ Kiều, con nói gì vậy? Đều là người một nhà cả, huống chi số tiền đó vốn dĩ cũng nên đưa cho Miên Miên. Đều là người một nhà, cần gì phải phân biệt rạch ròi như thế? Lùi một bước mà nói, nếu sau này trong nhà thật sự cần tiền, chắc chắn Miên Miên sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu.”

Còn chưa đến lúc đó mà Tần Hoài Dân đã lên giọng bắt cóc đạo đức, nói bóng nói gió với cô rồi này?

Còn không phải là ám chỉ rằng cô không xem bọn họ là người một nhà sao?

Nói thật, Tần Miên quả thực đã coi mình như người ngoài luôn rồi.

Cô ở cái cấp bậc nào nào, bọn họ mà cũng xứng à!

Kỹ sư Tần tỏ vẻ: Đồ của tôi chính là của tôi, ai cũng đừng hòng lấy được một xu từ tay tôi nhé.

Hơn nữa, chẳng mấy chốc là cô sẽ phải rời khỏi nơi này này. Lúc đó, sợ là còn chẳng có cơ hội mà gặp mặt nữa ấy chứ, ai còn nhớ rõ mấy người là ai cơ chứ?

Thế nhưng trước khi rời đi, cô vẫn phải tính nợ cho cẩn thận mới được!

*

Quay ngược lại thời gian - Vào nửa giờ trước.

Khi nghe thấy Thẩm Yến Tự đưa ra yêu cầu về chuyện làm đối tượng của anh, phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Miên chính là tự hỏi đã phát sinh bước ngoặc từ đâu vậy? Rõ ràng người đàn ông này vốn thà chết cũng không từ, vậy mà giờ anh lại chủ động mở miệng nói muốn chịu trách nhiệm?!

Có lẽ là thấy mình vừa làm nữ đồng chí hoang mang, Thẩm Yến Tự liền giải thích: “Đồng chí Tần, em nghe tôi giải thích cái đã. Ý tôi là, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, mặc kệ là lúc trước có phải là em gặp phải chuyện khó xử hay không thì loại chuyện này vẫn luôn bất lợi cho các đồng chí nữ.”

Mấy ngày nay, trong thôi cũng không thiếu tin đồn nhảm, vì thế nên sau này sợ là Tần Miên muốn tìm một đối tượng tốt cũng sẽ không dễ dàng gì.

Thời buổi này ấy à, chỉ cần mỗi người một ngụm nước bọt là đã đủ để khiến người ta không chịu nổi rồi. Nói cho cùng thì nào có nam đồng chí nào mà không ngại loại chuyện thế này cơ chứ?