Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 12

Tần Đại Bảo thì không hiểu biết nhiều được như Thẩm Yến Tự, chỉ cảm thấy hai mắt của mình không đủ để nhìn, động tác của Tần Miên thực sự là quá nhanh nhẹn.

Tiếp theo là yêu cầu rửa sạch các mối nối. Sau khi tháo dỡ, không thể cứ thế lắp đặt lại ngay được, mà phải đảm bảo các mối nối và gioăng niêm phong đều sạch sẽ, không lẫn tạp chất.

Sau khi rửa sạch, có thể lắp lại ống dẫn dầu mới vào rồi.

Lấy bộ ống dẫn dầu mới mua, cẩn thận lắp vào vị trí chỗ mối nối, chỗ này cần lưu ý đến phương hướng và vị trí lắp đặt, không thể xảy ra sai xót được. Sau khi lắp xong thì phải kiểm tra lại để đảm bảo các mối nối và gioăng niêm phong đã chặt khít hoàn toàn.

Tiến hành cố định xong, Tần Miên lại cầm lấy cờ lê, vặn chặt thêm một lần nữa, sau khi hoàn thành thì lại kiểm tra tiếp tục tiến hành kiểm tra.

Làm xong một loạt các bước rồi, nhìn qua thì thấy Tần Miên làm rất nhẹ nhàng, một thân hình nhỏ nhắn như vậy mà lại tràn đầy năng lượng.

Tần Miên cũng phát hiện ra rằng cơ thể tuy nhỏ con nhưng sức lực lại rất lớn.

"Được rồi, thử khởi động lại động cơ đi.” Tần Miên nói với Tần Đại Bảo, người vẫn đang đứng cạnh chăm chú quan sát cô nãy giờ.

Tần Đại Bảo nghe thấy vậy liền vội vã trả lời: "Ừ ừ, đi liền đây."

Một lát sau, động cơ được khởi động, tiếng rầm rầm vang lên.

Tần Miên kiểm tra lại lần cuối, xác nhận không có hiện tượng rò rỉ dầu hoặc lỏng lẻo ở các bộ phận nữa.

Hoàn thành công việc rồi!

"Oa, Miên Miên, cậu quá giỏi luôn! Mình cảm thấy cậu càng lúc càng xuất sắc hơn thì phải! Đi nào, đi rửa tay rồi chúng ta lên thị trấn dạo một chuyến." Tô Tĩnh Tâm thấy bạn mình đã xong việc thì vội vàng chạy tới.

Tần Miên bị Tô Tĩnh Tâm kéo đi, ở cổng thôn có một con sông nhỏ.

Tần Miên tạm chấp nhận mà rửa tay mình ở đó, nhưng dù thế nào, trên làn da trắng nõn vẫn còn lại vết đen và mùi dầu máy.

Hầy, cũng chẳng còn cách nào, trước mắt điều kiện cũng chỉ được thế - Tần Miên nghĩ thầm trong lòng.

"Rửa thêm mấy lần là được. Nào, để mình giúp cậu.” Tô Tĩnh Tâm vừa nói vừa xắn tay áo lên để giúp một tay.

Xoa bóp bàn tay mềm mại của Tần Miên, Tô Tĩnh Tâm không khỏi cảm thấy vui vẻ hẳn lên – Mềm mại, nho nhỏ, sờ vào thật là thích!

Tần Miên tùy ý để cho Tô Tĩnh Tâm giúp mình, cô cảm thấy có hơi mới mẻ nhưng cũng rất ấm áp, như thể cô ấy là một người bạn thân thiết của cô vậy.

Mà ở phía sau cách đó không xa, Chu Hoài An nhìn thấy hành động “thả dê” của ai kia thì khóe môi nhịn không được mà giật giật.

Đúng là nữ lưu manh mà!

Gió nhẹ thổi qua, Thẩm Yến Tự nhìn về phía mặt sông lóng lánh ánh nước, ánh mắt như thể lơ đãng mà dừng lại ở nơi nào đó.

Suốt hành trình đi lên thị trấn, hầu hết đều là Tô Tĩnh Tâm nói, còn Tần Miên chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Tô Tĩnh Tâm hình như cảm nhận được niềm vui khi chăm sóc cho cô bạn thân của mình, liền xem Tần Miên như là trẻ con, còn mua vài bao kẹo và hạt dưa rồi nhét vào trong tay Tần Miên nữa.

Khi trở về từ thị trấn thì trời cũng đã chạng vạng.

Bốn người bọn họ đi vào trong thôn, dọc theo đường lớn.

Đi được một lúc, Thẩm Yến Tự đột nhiên mở miệng.

"Đồng chí Tiểu Tần, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Tần Miên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không khỏi nghi hoặc.

Nói, nói chuyện gì cơ?!

Hình như trong cốt truyện không có tình tiết này thì phải?!