"Tiền đúng là do bác giữ, chẳng phải là bác cả sợ cháu còn trẻ dại, cầm tiền mà tiêu hoang hay bị người ta lừa gạt sao? Đây là số tiền ba cháu dùng mạng đổi lấy, cháu không thể không hiểu chuyện như vậy được."
Được lắm, diễn nguyên một màn "bắt cóc đạo đức" cực kỳ bài bản luôn.
Quả nhiên, không ít người xung quanh nghe Tần Hoài Dân nói vậy liền gật gù, nghĩ cũng thấy có lý. Tần Miên còn trẻ, cầm một số tiền lớn như vậy trong tay, bị lừa mất thì làm sao giờ? Một cô gái chân yếu tay mềm mà giữ số tiền ấy cũng chẳng an toàn chút nào.
"Bác cả." Giọng nói nhỏ nhẹ của Tần Miên vang lên, kéo theo một khoảng lặng ngắn trước khi cô bất ngờ thốt ra câu khiến ai nấy đều kinh ngạc: "Bác sẽ không định không trả tiền đấy chứ?"
“…” Cả đám đông im phăng phắc.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tần Miên, không ai ngờ được câu nói ấy lại phát ra từ miệng cô.
Trời ạ, nghe đi, quả là gϊếŧ người không dao mà!
"Ý, ý bác không phải vậy. Miên Miên à, bác không ngờ là cháu lại nghĩ như vậy về bác cả đấy, bác cả mà lại là loại người như thế sao?" Tần Hoài Dân lập tức bày ra vẻ mặt buồn lòng, hốc mắt cũng đỏ lên: "Bấy lâu nay bác vẫn coi cháu như con ruột mà nuôi nấng. Cháu làm bác cả quá thất vọng rồi."
Nhìn bộ dạng bi thương của Tần Hoài Dân, đồng chí Tần Miên vẫn không hề động lòng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ:
"Vậy thì bác đưa tiền đi." Đừng nói nhảm nữa, đưa tiền!
Tần Miên mở miệng nói một câu nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào lòng người.
Thoạt nhìn cô là Tần Miên nhút nhát, nói chuyện nghe như muỗi kêu kia, nhưng không hiểu sao mọi người lại cảm thấy Tần Miên ngày hôm nay có gì đó rất khác.
"Tần Miên! Mày có còn lương tâm không hả?" Tần Khánh Quốc - con trai cả của Tần Hoài Dân, tức giận quát lớn, bước lên chỉ thẳng mặt cô: "Mày có khác gì đồ vong ân bội nghĩa không? Nhà tao đã đối xử tốt với mày như thế nào hả? Từ nhỏ đến lớn thứ gì tốt cũng đều dành cho mày. Vậy mà mày lại là cái loại sói mắt trắng vô ơn như thế này đây!"
"Đưa tiền." Tần Miên vẫn chỉ đáp lại hai từ, giọng nhẹ đến mức như chỉ dành cho chính cô nghe.
"Được lắm! Để tao dạy cho mày một bài học!" Tần Khánh Quốc giơ tay lên, định tát thẳng vào mặt cô.
Với chiều cao một mét sáu tám và sức vóc của một người đàn ông nông thôn, cú tát đó đủ sức khiến Tần Miên bé nhỏ bay xa vài mét ấy chứ.
Ngay khoảnh khắc ấy, đám đông bỗng nhốn nháo.
Thôn trưởng nhanh chóng tiến lên, đứng chắn trước mặt Tần Miên. Những người khác cũng giơ tay ra, cố gắng ngăn cản hành động của Tần Khánh Quốc.
Ngay tại cổng nhà, trong đám đông hỗn loạn, một bóng dáng cao ráo, dứt khoát lập tức bước lên vài bước, chuẩn bị can thiệp.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay của Tần Khánh Quốc bị một người giữ chặt.
“Đồ hỗn láo!”
“Miên Miên là em gái mày, ngày thường ba mày dạy mày như thế đấy à? Dám ra tay với em gái mày, để xem hôm nay ba có đánh mày một trận không!” Tần Hoài Dân quát lớn, giọng lạnh như băng, đồng thời thẳng tay giáng vài cái vào lưng Tần Khánh Quốc.
“Dù gì cũng là người một nhà, cho dù Miên Miên có hiểu lầm ba thì cũng không đến lượt mày động tay động chân với con bé.”
Vừa nói, tay ông ta vừa làm bộ đánh mạnh không ngừng. Những người xung quanh thấy vậy liền vội vã lên tiếng can ngăn.
*
Trong khi chờ bộ này được dịch hoàn tất, các bạn có thể đọc thử những bộ truyện điền văn niên đại (thập niên 60 - 90) do nhà mình làm xem có hợp gu ko nhé, tất cả đều đang có ưu đãi đấy ạ