Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 8

"Cháu muốn tìm chú thôn trưởng ạ."

"À, tìm lão Tần à? Vậy vào đi, vào nhà nói chuyện." Lưu Anh Tử - vợ trưởng thôn, vừa nói vừa niềm nở dẫn cô vào nhà, đồng thời còn không quên dùng ánh mắt kín đáo đánh giá cô gái nhỏ nhắn trước mặt.

Nhìn dáng vẻ rụt rè, nhát gan như vậy, ai mà ngờ cô bé này lại có thể làm ra mấy chuyện động trời kia cơ chứ? Khuôn mặt cũng xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, răng trắng đều tăm tắp, nếu không phải vì mấy lời đồn gần đây, bà ấy còn định giới thiệu cô cho cậu con trai út nhà mình.

Trong nhà, trưởng thôn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy vợ mình dẫn Tần Miên vào. Ông ấy liền hỏi:

"Tần Miên? Cháu đến đấy àì? Có phải máy kéo lại có vấn đề gì không?" Thôn trưởng không khỏi nghĩ đến vấn đề này đầu tiên.

"Không phải ạ, trưởng thôn, cháu muốn nhờ chú một việc.” Tần Miên khẽ lắc đầu, giọng vẫn nhỏ nhẹ như cũ. Đối diện với tầm mắt tò mò của trưởng thôn, Tần Miên lại mở miệng nói tiếp: “Chuyện là, cháu muốn lấy lại khoản tiền bồi thường của ba cháu mà bác cả đang giữ."

Nghe xong, trưởng thôn thế mà lại có phần ngạc nhiên. Con bé này rốt cuộc cũng biết suy nghĩ, biết đòi lại quyền lợi cho mình rồi sao?

"Haha, có gì to tát đâu. Khoản bồi thường đó vốn là của cháu, bác cả cháu chỉ giữ giúp thôi. Được rồi, để chú đi cùng cháu một chuyến." Nói xong, ông ấy đứng dậy, một trước một sau đi ra khỏi cửa với Tần Miên.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Trên đường, gặp vài người trong thôn, Tần Miên vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bị bắt nạt như mọi khi, nhưng trưởng thôn lại nhiều lời đôi câu.

Nói chưa dứt lời, vừa nghe đến chuyện Tần Miên muốn lấy lại khoản bồi thường của cha mình, cả thôn như nổ tung. Trong thôn ai mà không biết khoản tiền ấy chứ, nghe nói là lên đến hơn hai ngàn đấy, không biết là thật hay giả!

Từ ban đầu chỉ có hai người, sau đó lục tục biến thành càng lúc càng nhiều người đi theo.

Đoàn người kéo đến nhà Tần Hoài Dân, người còn chưa đến nhưng tiếng đã vọng vào trước rồi.

Tần Hoài Dân nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì vội bước ra, khi nhìn thấy trưởng thôn và cả một đám người đi theo đằng sau, trong lòng ông ta bỗng giật thót, mơ hồ cảm giác được có điều không lành.

"Thôn trưởng, sao mọi người lại đến đây? Có chuyện gì vậy?" Tần Hoài Dân nở nụ cười gượng, vừa bước ra đón bọn họ, vừa hỏi. Đến lúc này, ông ta mới nhìn thấy Tần Miên đang lẳng lạng đứng đằng sau trưởng thôn.

"Đúng là có chút chuyện, là về khoản tiền bồi thường của Tần Hoài Thu mà trước đây bác đã bảo quản giúp cháu nó, giờ con bé Tần Miên cũng đã mười tám tuổi, trưởng thành rồi, cho nên tôi nghĩ hẳn là để con bé tự giữ khoản tiền ấy thì hợp lý hơn, bác nói có đúng không?" Trưởng thôn cũng không nói thẳng đây là ý của Tần Miên, mà tùy tiện tìm một câu chuyện để dẫn dắt.

Nhắc đến khoản bồi thường, sắc mặt Tần Hoài Dân thoáng chốc trở nên căng thẳng, suýt nữa không bình tĩnh nổi.

"Miên Miên à, cháu có ý gì? Bác cả đối xử với cháu có chỗ nào không tốt ư? Người trong nhà này có chỗ nào không tốt với cháu à? Cháu ấy, bình thường chẳng mở miệng được câu nào, trong lòng nghĩ gì cũng không ai biết, cháu muốn lấy tiền thì cứ nói một tiếng là được, những chuyện như thế này trong nhà đóng cửa bảo nhau là xong, sao cháu lại phải làm phiền đến trưởng thôn như thế?"