Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 7

Bác cả Tần Hoài Dân – dáng vẻ thật thà, chất phác.

Bác gái Vương Hồng Ngọc – trông cao lớn thô kệch, ruột để ngoài da.

Anh cả Tần Khánh Quốc – bộ dạng lông bông, cà lơ phất phơ.

Còn cô con gái út của bác cả - Tần Mỹ Kiều thì năm nay 16 tuổi, hiện đang mặc chiếc áo mà cô ta đoạt lấy từ Tần Miên.

Trừ người con thứ hai Tần Khánh Hoa đang đi học trên thị trấn, cả nhà bọn họ đều có mặt đông đủ.

Người đầu tiên lên tiếng tất nhiên là Tần Hoài Dân, trụ cột của gia đình.

"Miên Miên, chuyện của cháu với đồng chí Thẩm, cháu định thế nào? Bác thấy hai đứa không hợp, mà giờ danh tiếng cháu cũng tổn hại rồi, nếu không thành thì gia đình ta cũng chỉ còn cách nhận bồi thường rồi chuyện này coi như xong xuôi."

"Hầy, Miên Miên à, cháu cũng đừng lo lắng. Cháu đẹp thế này, nếu thằng Thẩm mắt mù không vừa ý cháu thì chờ chuyện này qua, bác và bác cả cháu sẽ tìm cho cháu một người chồng tốt khác." Vương Hồng Ngọc vội vàng xen vào, lời lẽ bóng bẩy nhưng giọng điệu lại khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.

"Đúng vậy, thiếu gì người muốn cưới mày, không việc gì phải lo là không gả được." Tần Khánh Quốc liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Miên, trong lòng thầm nghĩ: Cũng may con bé này đều thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ, cả làng trên xóm dưới cũng chẳng thấy ai đẹp hơn nó cả.

"Chị, đồng chí Thẩm là người ở Kinh Thị, chị đòi thêm ít tiền đi, rồi sau này giữ lại làm của hồi môn." Đây cũng không phải lần đầu Tần Mỹ Kiều vẽ ra một cái bánh lớn cho cô, nhưng nói thì nói vậy, chứ đến lúc đó còn không phải là do bọn họ quyết định có cho Tần Miên mang tiền đi hay không à?

Tần Miên cúi đầu, im lặng nghe hết những lời này.

Được lắm được lắm, âm mưu quỷ kế gì cũng nhắm hết vào cô ha.

Đầu tiên là đòi một khoản từ Thẩm Yến Tự cái đã, sau đó lại tìm đại một người nào đó mà bán cô đi, kiếm thêm một khoản nữa.

Giỏi, thật sự quá giỏi. Đều là người thông mình, cả cái nhà nhà đều xem Tần Miên cô đây như là đồ ngốc thật hả?!

"Được rồi, việc này cứ quyết vậy đi." Tần Hoài Dân chốt hạ, hoàn toàn không có ý định để cô lên tiếng.

"Miên Miên à, bác cả cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Từ nhỏ bác đã coi cháu như con gái ruột trong nhà, chuyện này thật sự không còn cách nào khác. Nhà họ Thẩm gia thế lớn, chúng ta đấu không lại. Số tiền bồi thường ấy, bác sẽ giữ lại hết cho cháu, để sau này cháu dùng làm của hồi môn."

Một cây gậy đánh xuống, liền cho thêm một quả táo ngọt, còn tiện tay lại vẽ ra một chiếc bánh nướng lớn treo lửng lơ trước mắt cô nữa.

Người nhà họ Tần căn bản không coi lời của Tần Miên ra gì, một cô gái yếu đuối như cô còn có thể làm được gì sao?

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Tần Miên lặng lẽ đứng dậy, xoay người bước ra ngoài, bỏ lại phía sau những ánh nhìn ngạc nhiên.

"Con bé này bị làm sao thế? Đi đâu đấy?"

"Mặc kệ nó, hỏi cũng chẳng nói được câu nào cho nên hồn."

"Đúng thế thật. Cái tính này cũng không biết là giống ai nữa, chẳng phóng khoáng tẹo nào."

Lúc này, bọn họ nhìn Tần Miên đi ra ngoài mà không hề hay biết gì về những chuyện sắp tới, chứ nếu không thì bọn họ tuyệt đối sẽ không để Tần Miên bước ra khỏi cánh cửa kia đâu!

Tần Miên ra khỏi cửa thì đi thẳng đến nhà trưởng thôn.

Đến nhà trưởng thôn, đứng ngoài sân, cô bắt gặp vợ trưởng thôn đang múc nước. Người phụ nữ ấy thấy cô xuất hiện ở cửa nhà thì hơi ngạc nhiên: "Ơ, Tần Miên? Sao cháu lại đến đây? Có việc gì sao?" Nhìn người trước mặt, bà ấy vốn là người lớn giọng cũng phải hạ thấp âm lượng, sợ dọa đến con bé nhát gan này.

*

Truyện này tác giả còn đang viết nên mình chỉ lên chương túc tắc thôi nha, khi nào tác giả viết full thì mình sẽ đẩy nhanh tiến độ nhé