Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Công Nghiệp Quân Sự

Chương 6

Cả nhà bọn họ thường xuyên sai bảo cô ấy làm việc nhà, gần đây thậm chí còn có ý định gả cô ấy đi cho xong chuyện.

Đúng lúc này, cô bạn thân Tô Tĩnh Tâm của cô ấy trở về, còn mang theo một đối tượng vô cùng ưu tú nữa.

Tô Tĩnh Tâm là bảo bối trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Năm ngoái, Tô Tĩnh Tâm thi đậu vào Đại học Kinh Thị, trong khi Tần Miên lại vì chuyện của cha ảnh hưởng mà thi rớt.

Vậy là hai người trở thành hai bàn cân bị đưa ra so sánh.

“Miên Miên, cậu đúng là hồ đồ mà!” Tô Tĩnh Tâm hận sắt không thành thép, giọng điệu vừa tức vừa bất lực.

“Đồng chí Thẩm nào có tốt tính được như thế, cậu nghĩ bày trò này xong thì được việc thật đấy à? Sau này cuộc sống của cậu sao mà yên ổn được cơ chứ?”

Người ngoài không biết, nhưng Tô Tĩnh Tâm thì đã nghe từ trong miệng Chu Hoài An rằng Thẩm Yến Tự là người khó đối phó như thế nào rồi. Anh là một người rất cứng rắn, độ khó cũng cỡ cấp bậc địa ngục ấy chứ, lại còn là người có tính tình âm trầm nữa. Muốn gài bẫy anh ấy hả, theo cách nói của Chu Hoài An thì cỏ trên mộ của mấy người đó còn cao hơn mình nhiều.

Nhìn ánh mắt đáng thương của bạn thân, Tô Tĩnh Tâm chợt thấy trách nhiệm đè nặng trên vai.

Cô ấy vỗ ngực cam đoan: “Miên Miên, cậu yên tâm, chuyện này cứ để mình lo.”

Nhìn bạn tốt tự tin hứa hẹn, Tần Miên không biết nên nói gì nữa.

Vẫn là câu nói ấy, nếu Tô Tĩnh Tâm biết nguyên chủ thầm mơ tưởng người đàn ông của mình, liệu cô ấy còn có thể nhiệt tình giúp đỡ như thế này không?

Người có mắt đều thấy Thẩm Yến Tự không phải là người dễ động vào, thế nên ngay từ đầu, mục tiêu của nhà họ Tần vốn không phải anh, mà là Chu Hoài An.

So với người như Thẩm Yến Tự, Chu Hoài An trông có vẻ thật thà và dễ đối phó hơn nhiều.

Nhưng kế hoạch lại bị rẽ qua hướng khác, liên lụy đến cái cục xương cứng khó đối phó như Thẩm Yến Tự.

Sau khi an ủi cô bạn nhát gan của mình, Tô Tĩnh Tâm quyết định rời đi trước đã.

Chuyện của Tần Miên khiến cô ấy cảm nhận được một loại trách nhiệm vô hình nào đó.

Nhìn bóng dáng Tô Tĩnh Tâm rời khỏi, khi căn phòng chỉ còn lại một mình mình, Tần Miên mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Nói thật, muốn đóng vai là người hướng nội sợ giao tiếp cũng phải cần đến nhiều kỹ thuật lắm chứ đùa. Dù gì thì theo mạch truyện, đồng chí Thẩm Yến Tự cũng là kiểu người thà chết chứ không chịu nhân nhượng, vì vậy giữa cô và anh... Không đời nào, tuyệt đối không bao giờ có khả năng!

Nghĩ đến dáng vẻ của đồng chí Thẩm hôm nay, dáng người thẳng tắp, khí chất tự phụ, kiểu đàn ông như vậy thật không dễ kiểm soát chút nào.

Mà cô cũng chẳng có cái hứng thú đó, trước mắt, tình hình buộc cô phải thay đổi chiến lược.

Phía trước có sói, phía sau có hổ, xung quanh toàn là yêu ma quỷ quái không hà!

"Miên Miên, là bác đây. Ra ngoài một chút, có chuyện cần bàn."

Nghe giọng bác cả Tần Hoài Dân ngoài cửa, ánh mắt Tần Miên chợt tối lại… Đấy, sói đến rồi này!

"Vâng."

Bên trong cánh cửa vang lên một tiếng đáp lời nhẹ đến mức nếu không phải tai bác cả thính thì chắc đã chẳng nghe thấy được.

Một lát sau, cửa vang lên một tiếng “kẽo kẹt”rồi mở ra, Tần Miên bước ra khỏi phòng.

Đến gian nhà chính, mọi người trong nhà họ Tần đều đã tề tựu đông đủ.