“Tuổi thọ của cái xe này cũng đã quá dài rồi, khiến cho ống dẫn dầu bị lão hóa nghiêm trọng, thế nên khi xe đánh lửa thì nguồn cung dầu không thể theo kịp.” Tần Miên quay qua nói chuyện với trưởng thôn đứng bên cạnh, trước khi trưởng thôn kịp lên tiếng, cô đã nói tiếp: "Vấn đề không lớn, chỉ cần thay ống dẫn dầu là được, nhưng mà ống dẫn dầu này phải vào thành phố mua mới có, trước mắt thì cứ để xe ở đây, khi nào mua ông dẫn dầu về thì lại sửa tiếp.”
"Chỉ cần có thể sửa là được rồi, chiếc máy kéo này của đại đội chúng ta quả thực đã dùng rất nhiều năm rồi, nghe cháu nói vậy là bác yên tâm rồi. Vậy ngày mai còn phải nhờ cháu nhé, Tiểu Tần.” Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng hiện ý cười.
Chuyện này đến đây thì về cơ bản là đã hạ màn, thôn dẫn đứng quanh hóng chuyện cũng dời tầm mắt từ máy kéo sang trên người Tần Miên và đồng chí Thẩm.
Thế tóm lại, đồng chí Thẩm có cưới hay không vậy?
Đối mặt với tình hình hiện tại, đồng chí Tiểu Tần lại bắt đầu giả vờ bộ dạng hướng nội, sợ sệt đám đông.
Một lúc dâng ra đủ combo ba món hướng nội – Người hướng nội, linh hồn hướng nội, chỉ cần cúi đầu xuống thì tôi đây chính là một người ngoài cuộc!!
“Miên Miên, chuyện giữa cậu và đồng chí Thẩm rốt cuộc là thế nào? Mình không tin cậu là người như vậy, nhưng giờ cậu không thể cứ im lặng mãi được.”
“Cậu mà nói cậu có ý gì đó với đồng chí Thẩm là mình không tin đâu. Hai người tổng cộng còn chưa nói với nhau được mấy câu, cậu làm sao có thể nảy sinh tâm tư đó với anh ta được?”
“Có phải có người ép cậu không? Mình đã nói rồi mà, mấy người họ hàng kìa của nhà cậu chẳng có ai tử tế cả, đặc biệt là sau khi chú Tần xảy ra chuyện, thái độ của bọn họ với cậu cũng ngày càng quá đáng. Cậu phải học cách vùng lên đi, nếu không sớm muộn gì cũng bị họ gặm cho xương cốt cũng chẳng còn ấy chứ.”
Tô Tĩnh Tâm cảm thấy mình đúng là nhọc lòng vì cô bạn này quá. Trước kia, cô ấy thấy tính cách của bạn mình tuy có phần ít nói, nhưng đó cũng chẳng phải là khuyết điểm gì lớn, thế nhưng bây giờ thì khác, đến nước này mà còn không chịu lên tiếng, người ta không tranh thủ bắt nạt bạn cô ấy thì sẽ bắt nạt ai đây?
Người trong cuộc – Tần Miên, lặng lẽ nghe bạn thân lải nhải suốt một hồi lâu. Cô, ngẩng đầu nhìn đối phương, hé miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Tô Tĩnh Tâm kiên nhẫn chờ, ánh mắt đầy khích lệ:
“Cậu nói đi, có phải người nhà cậu ép cậu làm chuyện này không?”
“Anh họ nói, như vậy thì cuộc sống sau này sẽ rất tốt.” Đồng chí Tiểu Tần khéo léo nói một nửa, để lại một nửa.
Cô cũng không nói sai. Chuyện hạ thuốc này đúng là ý kiến từ người nhà mà ra. Nhắc đến đây, không thể không nói đôi chút về hoàn cảnh của Tần Miên.
Tần Miên từ nhỏ sống nhờ ở nhà bác cả. Mẹ cô mất khi cô còn nhỏ xíu, cha lại bận rộn công tác, trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy cũng chỉ mới gặp cha mình vài lần. Ông ấy ba bốn năm mới về một lần, dù vậy, tiền lương của ông ấy thì tháng nào cũng được gửi về nhà đều đặn. Ban đầu, nhờ khoản tiền đó, gia đình bác cả đối xử với Tần Miên cũng không tệ, ít nhất ăn mặc đủ đầy.
Nhưng đời đâu ai ngờ được, một năm trước, cha cô ấy đột ngột qua đời, để lại một khoản bồi thường lớn, hiện giờ khoản tiền đó đang nằm trong tay bác cả. Cũng từ đó trở đi, thái độ của người trong nhà thay đổi hẳn.