Chương 10
“Tần Hoài Dân, bác tốt nhất là nên trả lại khoản bồi thường của Hoài Thu cho Miên Miên đi. Con người ta phải học cách biết điều, cái gì cũng một vừa hai phải thôi.”
“Hơn nữa, khoản bồi thường này không phải bác muốn giữ là có thể giữ được đâu. Bác cũng thừa biết tính chất đặc thù của đơn vị Hoài Thu rồi nhỉ, nếu tiền này không đến tay Miên Miên, bên kia mà biết, tôi e là bác cũng không giữ nổi đâu.”
Quả không hổ là thôn trưởng, vừa mở miệng đã khiến Tần Hoài Dân phải do dự.
Về công việc của Tần Hoài Thu, người trong thôn chẳng ai biết rõ cả, chỉ biết rằng ông rất bận, nhiều năm chưa về được lần nào, nhưng mỗi tháng đều đặn gửi tiền lương về.
Lần duy nhất đơn vị của Tần Hoài Thu xuất hiện là sau khi Tần Hoài Thu gặp chuyện, đi cùng lãnh đạo trên huyện đến đây để đưa khoản bồi thường cho gia đình.
Tần Hoài Dân đúng là đã chiếm được món hời lớn. Dù phải nuôi thêm một đứa bé gái như Tần Miên nhưng hàng tháng ông ta đều có thể lấy tiền. Một cô bé nhỏ tuổi thì ăn mặc đâu tốn là bao, cũng chẳng thấy mua cho con bé quần áo mới nào. Tiền tiêu còn thừa nhiều hay ít thì đều nằm trong tay Tần Hoài Dân cả, chuyện này ai mà chẳng ngầm hiểu trong lòng cơ chứ.
“Được rồi, nếu thôn trưởng đã nói vậy, mai tôi sẽ trả số tiền này lại cho Miên Miên. Đứa nhỏ này chẳng hiểu chuyện gì cả, muốn lấy tiền thì cứ nói với bác cả một tiếng là được, sao lại làm phiền thôn trưởng phải đích thân đến đây thế này.” Tần Hoài Dân nói nghe có vẻ tử tế, nhưng chỉ nghĩ đến việc phải nhả tiền ra là trong lòng lại như muốn chảy máu.
“Được rồi, mọi người giải tán đi, đứng đây làm gì nữa? Trong nhà còn bao nhiêu việc chưa làm kia kìa!” Thôn trưởng cũng thuận thế mà đuổi mọi người rời đi.
Không còn trò náo nhiệt để xem, người trong thôn lục tục rời khỏi.
Chỉ một lát sau, trong sân chỉ còn lại người nhà họ Tần.
“Miên Miên, cháu…” Tần Hoài Dân vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Tần Miên chạy thẳng về phòng mình.
Ngay sau đó, cánh cửa "rầm" một tiếng, đóng lại.
Nhìn cảnh này, sắc mặt Tần Hoài Dân lập tức sa sầm.
Trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác bất an, như thể mọi chuyện đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát của ông ta vậy!
*
Bên kia, hai người Thẩm Yến Tự và Chu Hoài An cũng chuẩn bị quay về nhà họ Tô.
Giữa đường, bọn họ gặp Tô Tĩnh Tâm đang vội vã chạy tới.
“Này này này, em định đi đâu vậy?”
“Em đi xem Miên Miên thế nào. Vừa ở ngoài đồng về thì nghe nói cậu ấy bị bắt nạt.”
Chu Hoài An lập tức kéo tay Tô Tĩnh Tâm: “Đừng đi, chuyện đã giải quyết xong rồi. Đồng chí Tiểu Tần không sao đâu.”
Không chỉ không sao, con thỏ trắng kia còn cắn ngược lại được một miếng thịt từ trên người đối phương nữa kìa.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Tĩnh Tâm, Chu Hoài An bèn thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra cho cô ấy nghe.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, làm em sợ hết hồn. Miên Miên từ bé đã nhát gan, lại không thích nói chuyện, tính tình mềm yếu nên hay bị bắt nạt lắm.” Tô Tĩnh Tâm nói, ánh mắt lén liếc về phía Thẩm Yến Tự, tiếp tục lải nhải: “Miên Miên thực đáng thương, còn nhỏ đã không có mẹ, chú Tần thì bận bịu công việc, chẳng mấy khi ở bên cậu ấy. Đừng nhìn bác cả Tần ngoài mặt có vẻ đối xử tốt với Miên Miên như vậy mà lầm, chứ thực tế thì ông ta khôn khéo lắm. Tần Mỹ Kiều mỗi năm đều có quần áo mới, còn Miên Miên thì chẳng bao giờ có cả.”