Số Báo Danh

Trúc Mã Thất Thủ (5)

“Cậu, đừng mơ.”

“Vậy đừng cản tôi.”

Tôi bước đi.

Lần này không ai cản tôi nữa.

Chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Mộng Chân hoảng hốt sau lưng:

“Làm sao bây giờ, Hứa Triệt? Em không biết chơi bi-a.”

Hứa Triệt kiên nhẫn dỗ dành cô ta:

“Ngốc quá, có anh ở đây, sẽ không thua đâu.”

Tôi chẳng quan tâm họ thắng hay thua.

Chỉ là, trong bữa cơm tối, mẹ tôi liên tục thở dài.

“Hôm nay mẹ lại gặp mẹ của Tiểu Triệt, trên người toàn vết thương. Lão Hứa quá đáng thật...”

“Đúng rồi, Hạ Hạ, mấy hôm nay sao không thấy Hứa Triệt qua nhà ăn cơm? Hai đứa cãi nhau à?”

“Không ạ.”

“Vậy thì tốt, có thời gian thì gọi nó...”

Tôi ngẩng đầu, ngắt lời mẹ.

“Con tuyệt giao với cậu ta rồi.”

“Hả? Sao lại thế?”

Tôi cắn một miếng cá tươi ngon.

“Không sao cả, đơn giản là ghét những người mù quáng.”

Mẹ tôi thận trọng hỏi:

“Hứa Triệt đang yêu à?”

Tôi gắp một miếng cá, đặt vào bát của mẹ.

“Đúng vậy, câu chuyện ‘ngôn tình’ đã bước ra đời thực rồi, ngọt ngào lắm.”

Họ diễn phim thần tượng, lại còn kéo tôi – một nhân vật qua đường vào đóng vai nữ phụ.

Sáng sớm đến lớp tôi đã nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Mộng Chân.

“Làm sao đây, Hứa Triệt? Sáng nay còn ở trong cặp em, sao giờ lại không thấy nữa?”

Bạn cùng bàn thì thào với tôi:

“Quỹ lớp mà Thẩm Mộng Chân giữ đã bị mất, giờ mọi người đang giúp cậu ta tìm.”

Tôi tùy tiện nói:

“Kiểm tra camera giám sát không phải xong à?”

Thẩm Mộng Chân lập tức kích động, cố ý bước tới trước mặt tôi:

“Thịnh Hạ, đúng là nhà tôi nghèo, nhưng tôi không nghèo đến mức phải ăn cắp quỹ lớp.”

Tôi đâu có nói cô ta ăn cắp quỹ lớp.

Gấp gáp cái gì chứ.

Hứa Triệt tiến lại, lạnh lùng ra lệnh:

“Xin lỗi cậu ấy đi.”

Tôi đặt cặp lên bàn, ngồi xuống.

Cặp bị cậu ta ném đi.

Bàn học cũng bị cậu ta lật đổ.

Hứa Triệt lại phát bệnh rồi.

“Xin lỗi cậu ấy, nghe thấy không hả?”

Cả lớp nín thở, không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám ngăn cản.

Tôi cúi xuống, muốn dựng lại bàn học của mình.

Đột nhiên cổ bị Hứa Triệt bóp chặt.

Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, nói:

“Xin, lỗi, cậu, ấy!”

Tôi không thở được, nước mắt trào ra, rất nhanh cổ đã in một vòng đỏ.

Thẩm Mộng Chân ngăn cậu ta lại:

“Hứa Triệt! Hứa Triệt!”

Nhưng cậu ta chẳng nghe lời ai, đôi mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, không biết đang xem tôi như ai.

Cuối cùng, vài thầy cô xông vào, tách chúng tôi ra.

Thẩm Mộng Chân bước lên, ôm lấy Hứa Triệt đang mất kiểm soát:

“Không sao nữa rồi, không sao đâu, Hứa Triệt, em không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần anh tin em là đủ.”

Cậu ta vùi đầu vào vai cô ta, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía tôi.

Tôi được thầy cô dẫn đến phòng y tế.

Ánh mắt cậu ta u ám, vẫn dõi theo bóng lưng tôi khuất dần.