Số Báo Danh

Trúc Mã Thất Thủ (4)

Hôm đó tan học về nhà, mẹ của Hứa Triệt chặn tôi lại.

“Thịnh Hạ, Hứa Triệt lại quên mang thuốc. Con giúp dì mang đến cho nó nhé.”

Tôi rất muốn từ chối.

Nhưng nhìn thấy vết bầm trên cổ tay bà, tôi thở dài, nói: “Được ạ.”

Tôi nhắn tin cho Hứa Triệt: “Cậu đang ở đâu?”

Một lúc lâu sau cậu ta mới trả lời, gửi tôi một cái định vị.

Quán bi-a.

Kiếp trước tôi không ít lần đến đây.

Tôi đến nơi, quen thuộc đi xuống cầu thang.

Mùi khói thuốc xộc lên khiến tôi buồn nôn.

Chỉ cần liếc mắt tôi đã thấy Hứa Triệt.

Cậu ta đứng ở bàn bi-a trung tâm, đang đánh cược với người khác.

Trên bàn là một xấp tiền mặt dày.

Tôi bước đến, ném thuốc về phía cậu ta.

“Mẹ cậu bảo tôi mang đến cho cậu.”

Nhìn thấy tôi, Hứa Triệt nhíu mày, nói:

“Ai cho cậu đến đây?”

Tôi không thèm để ý đến cậu ta, ném thuốc xong liền quay đi.

Đột nhiên bị người khác chặn lại.

“Bạn gái của cậu à, Hứa Triệt?”

Hứa Triệt cười nhạt, nhận điếu thuốc đối phương đưa, gác lên tai.

“Cậu nghĩ có khả năng không?”

Lúc này, Thẩm Mộng Chân đeo ba lô bước vào.

Vừa vào, cô ta đã ho khù khụ.

Hứa Triệt đứng dậy, chắn trước mặt cô ta.

“Dập hết thuốc đi.”

Tên choai choai răng vàng vừa chặn tôi mở miệng cười nhăn nhở:

“Xem ra chị dâu thật sự đến rồi.”

Mặt Thẩm Mộng Chân đỏ bừng.

“Hứa Triệt, đừng nói linh tinh. Thầy giáo bảo chúng ta không được...”

“Biết rồi.”

Hứa Triệt chạm nhẹ vào chóp mũi cô ta.

“Nghe lời, gọi một tiếng anh, tôi sẽ để em đi.”

Thẩm Mộng Chân “a” lên một tiếng, chỉ vào điếu thuốc trên tai cậu ta:

“Hứa Triệt, không phải anh đã hứa vơi em là bỏ thuốc rồi sao?”

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Hứa Triệt đặt trên người mình.

Đột nhiên nhớ lại trước đây tôi cũng từng khuyên cậu ta bỏ thuốc.

Vì từ nhỏ tôi đã bị hen suyễn, không chịu được mùi khói thuốc.

Khi đó cậu ta thậm chí còn không thèm lấy lệ, còn cố tình phả khói vào mặt tôi, nói: “Không làm được.”

Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười lạnh, vòng qua đám đông định đi.

Lại bị người kéo lại.

“Đừng đi, em gái.”

“Hứa Triệt, mau quyết định đi, hai đấu hai. Bạn gái tôi đã đến, bên cậu sẽ để ai ra đây?”

Tôi muốn đi.

Thẩm Mộng Chân lại níu tay áo tôi.

“Tôi... tôi không biết chơi bi-a.”

Tôi cau mày: “Liên quan gì đến tôi?”

“Tôi...”

Bị tôi quát, mắt Thẩm Mộng Chân đỏ hoe.

Hứa Triệt chạy đến, chắn trước mặt cô ta, chất vấn tôi:

“Sao không nói chuyện tử tế được vậy?”

“Đồ thần kinh.”

Tôi muốn đi, nhưng lại bị cậu ta chặn lại.

Không chịu nổi nữa, tôi cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ta:

“Sao vậy, Hứa Triệt? Tính vờ tha để bắt, muốn tôi làm bạn gái cậu à?”