“Xin lỗi cậu ấy.”
Đàn anh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, bạn học khuyên nhủ cậu ta:
“Hứa Triệt, để người ta đi bệnh viện trước đi.”
Hứa Triệt không chịu, giọng nói trầm xuống, nhắc lại: “Tôi bảo, xin lỗi cậu ấy.”
Thẩm Mộng Chân nắm lấy tay cậu ta, lắc đầu: “Không sao đâu Hứa Triệt, tôi không sao mà.”
Đàn anh kia đã bị đánh ra nông nỗi này, cuối cùng còn phải cúi đầu xin lỗi.
Có người hỏi tại sao anh ta bị đánh.
Bạn cùng bàn của tôi đáp: “Anh ta mắng người ta là học sinh nghèo, bị Hứa Triệt nghe thấy.”
“Đáng đời! Ai bảo anh ta nói bậy!”
“Hứa Triệt ngầu quá! Anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Giống như bước ra từ truyện học đường ngọt ngào ý!”
Chỉ có tôi biết, sự thật không phải như vậy.
Kiếp trước, đàn anh này bị Hứa Triệt ép phải chuyển trường.
Trước khi đi, anh ta tìm gặp tôi, bảo tôi phải cẩn thận với Thẩm Mộng Chân.
Những lời khác, anh ta không dám nói thêm.
Chắc là bị Hứa Triệt đánh đến sợ rồi.
Đàn anh muốn đi bệnh viện, nhưng xe cấp cứu cần một đoạn thời gian mới đến được, tôi chạy lại, nói:
“Dùng xe của tôi đi.”
Đàn anh ngạc nhiên, nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Hứa Triệt chạy đến, kéo tay tôi lại.
“Thịnh Hạ, cậu cố tình làm tôi khó chịu đúng không?”
Tôi liếc nhìn Thẩm Mộng Chân sau lưng cậu ta, mắt cô ta đỏ hoe.
“Lo việc của cậu đi.”
“Nếu cậu dám đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Tôi không quay đầu, cùng bạn dìu đàn anh kia rời đi.
“Rầm!”
Sau lưng vang lên tiếng xôn xao của mọi người.
Là Hứa Triệt, cậu ta đã đ.ấ.m một cú vào khung bóng rổ.
Chậc.
Không thấy đau sao?
03
Gần đây tôi và Hứa Triệt không có hề xuất hiện cùng nhau.
Nghe nói vì Thẩm Mộng Chân, lâu rồi cậu ta không đánh nhau nữa. Thậm chí còn quyết tâm cải tà quy chính, học hành tử tế.
Đám bạn của Hứa Triệt rủ cậu ta đi chơi game.
Thẩm Mộng Chân nhỏ giọng nhắc: “Cậu vẫn chưa học từ vựng tiếng Anh đâu.”
Hứa Triệt thở dài một hơi, ngồi phịch xuống ghế.
“Người nhà quản nghiêm, không đi được.”
Những câu chuyện như thế, mỗi ngày tôi đều nghe bạn cùng bàn thảo luận.
Chỉ là, mỗi lần thấy tôi bước đến, họ đều ngừng bàn tán, quay sang làm việc riêng.
“Cậu ấy thật đáng thương.”
“Đúng thế, theo đuổi Hứa Triệt bao lâu, lại bị một nữ sinh nghèo vượt mặt.”
Đáng thương ư?
Tôi không thấy vậy.
Thủ tục du học của tôi đã hoàn thành. Chỉ cần vượt qua kỳ thi tiếng Anh, tôi sẽ đi du học, học ngành báo chí mà tôi yêu thích nhất.
Cuộc sống mới đầy tươi đẹp của tôi sắp bắt đầu rồi.