Vì điều này, tôi luôn nghĩ trong mắt cậu ta, tôi là một tồn tại đặc biệt.
Cho đến khi nghe cậu ta dỗ dành cô gái kia bằng giọng điệu lười nhác:
“Cô ta không giống em.”
“Cô ta cùng lắm chỉ là liều thuốc an ủi, còn em, em là thuốc duy nhất của tôi.”
“Không có em, tôi sẽ chết.”
Tôi buông tay, nói:
“Thích như vậy thì tôi nhường cho cậu đấy.”
Tôi xoay người định đi, nhưng Hứa Triệt lại quăng d.a.o xuống, kéo tay tôi lại.
Ngón tay đầy m.á.u của cậu ta làm bẩn áo sơ mi trắng của tôi.
“Thịnh Hạ, cậu giận dỗi cho ai xem thế?”
Máu, nó làm tôi sợ hãi.
Tôi không kiểm soát được, ký ức kiếp trước ùa về khiến đầu óc tôi quay cuồng, không chịu nổi mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, Hứa Triệt đang ngồi bên giường tôi.
“Tỉnh rồi à?”
“Rõ ràng là cậu làm tôi tức giận, cuối cùng vẫn là tôi phải bế cậu về. Thịnh Hạ, cậu định làm thế nào để dỗ tôi đây?”
Hứa Triệt là một tên lãng tử.
Cậu ta luôn thích nói những lời mập mờ khiến tôi nảy sinh những mong chờ không đáng có.
Nhưng giờ đây, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa.
Tôi rất rõ ràng.
Trước mặt người cậu ta thực sự thích, Hứa Triệt sẽ chẳng thể nói được câu nào lả lơi. Thậm chí, khi tỏ tình, giọng cậu ta cũng run rẩy.
Tôi thở dài, nói:
“Tôi mệt rồi.”
“Hứa Triệt, từ nay về sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
02
Hôm sau, tôi đi học một mình.
Hứa Triệt không đợi tôi.
Tôi biết, đó là cách cậu ta trừng phạt tôi.
Cậu ta đang chờ tôi xin lỗi.
Nhưng suốt cả ngày, tôi không thèm để ý đến cậu ta.
Chiều đến, đang ngủ trong lớp, tôi bị ai đó lay tỉnh.
“Thịnh Hạ! Mau dậy đi! Hứa Triệt đang đánh nhau với người khác ở sân bóng rổ!”
Tôi còn chưa tỉnh ngủ đã bị bạn cùng bàn kéo đến sân bóng rổ.
“Cậu mau qua xem đi, Hứa Triệt như phát điên vậy, chỉ có cậu mới cản được cậu ta thôi.”
Không.
Cậu ta sai rồi.
Chẳng cần tôi phải qua.
Vì nữ chính của cậu ta, đã xuất hiện rồi.
Quả nhiên, tôi đoán không sai.
Khi đến nơi, Hứa Triệt đã không còn đánh nhau nữa. Cậu ta ngồi một bên, mồ hôi nhễ nhại.
Bên cạnh cậu ta là một nữ sinh.
Cô ta buộc tóc đuôi ngựa thấp, khuôn mặt dịu dàng, nắm lấy tay cậu ta, giọng nói hơi nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: “Hứa Triệt, cậu bị thương rồi.”
Hứa Triệt ghét nhất là bị người khác chạm vào.
Cậu ta định rút tay ra.
Nhưng khi ánh mắt chạm vào tôi, cậu ta dừng động tác lại. Ánh mắt trầm xuống, để mặc cho Thẩm Mộng Chân nắm lấy tay mình.
Đàn anh khóa trên bị cậu ta đánh đang được bạn dìu đi.
“Khoan đã.” Hứa Triệt gọi họ lại, chỉ vào Thẩm Mộng Chân bên cạnh.