Tên truyện: 竹马失手 - Trúc mã thất thủ
Tác giả: Du Tam
Thể loại: Ngôn tình, nữ cường, trọng sinh.
Số chương: 13 chương + ngoại truyện
Tình trạng: Đã full
Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên
Văn án:
Trúc mã chê tôi quá ngoan nhưng lại yêu một cô nữ sinh nghèo còn ngoan hơn tôi.
Vì muốn chọc tức cậu ta, tôi quyết định “học hư”, lại chọc trúng một nhóm lưu manh. Khi bị dồn vào đường cùng, tôi cầu xin cậu ta cứu mình.
Cậu ta không thèm để ý đến tôi, chỉ nhẹ nhàng dùng bàn tay che mắt cô nữ sinh nghèo kia và dịu dàng nói:
“Đừng nhìn, sẽ khiến em sợ đấy.”
Sau đó, tôi bị cậu ta bỏ lại trong con hẻm tối đen như mực đó, chịu đựng sự tra tấn cho đến chết.
Nhưng khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã quay về đúng ngày cậu ta từ chối tôi.
Khi cắt bánh sinh nhật, bọn họ hùa nhau bảo tôi tỏ tình.
Tôi lấy hết can đảm, nói:
“Hứa Triệt, điều ước sinh nhật của tôi chính là cậu.”
Bàn tay cầm điếu thuốc của cậu ta khẽ run lên.
Cậu ta nhếch môi, cười gian:
“Xin lỗi nhé, cậu ngoan quá, không phải gu của tôi.”
Kiếp trước, vì câu nói này, tôi đã phát điên.
Nghĩ đến cảnh tượng thảm hại trước khi chết, toàn thân tôi lạnh toát, chỉ hận không thể đ.â.m c.h.ế.t Hứa Triệt ngay lập tức.
“Thịnh Hạ, cậu không sao chứ?”
“Hứa Triệt, cậu cũng thật là, không nói được một câu dễ nghe dỗ dành thọ tinh vui vẻ nữa!”
Hứa Triệt vẫn giữ dáng vẻ bất cần, thở ra một làn khói, giọng điệu lười nhác:
“Nói dối, tôi không làm được.”
Chất giọng Bắc Kinh đầy lười nhác của cậu ta rất quyến rũ.
Nghe vậy, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Trước mặt tất cả mọi người, tôi lạnh lùng nói ra điều ước mới:
“Hứa Triệt, tôi mong từ giờ đến vĩnh viễn về sau, tôi và cậu không có bất kỳ liên hệ gì nữa.”
Tôi thổi tắt nến.
Bọn họ muốn ngăn tôi, nhưng không kịp.
Nụ cười trên mặt Hứa Triệt cũng đông cứng lại.
“Thịnh Hạ, cậu nói nghiêm túc đấy à?”
“Cho cậu thêm một cơ hội, cậu ước lại đi, chuyện ban nãy tôi coi như chưa nghe thấy gì.”
Không cần.
Tôi chẳng thèm để ý đến cậu ta, cầm d.a.o lên cắt bánh ngọt.
Nhưng Hứa Triệt lại lao tới, tay cậu ta nắm lấy lưỡi d.a.o nói:
“Thịnh Hạ, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”
Lưỡi d.a.o cứa vào ngón tay cậu ta, khiến m.á.u chảy ra.
Có người hoảng hốt kêu lên:
“Máu! Hứa Triệt, cậu chảy m.á.u rồi!”
Tôi biết.
Cậu ta lại phát bệnh nữa rồi.
Hứa Triệt có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng.
Kiếp trước, chỉ có tôi mới ngăn được cậu ta phát bệnh.
À, nói chính xác hơn, là trước khi nữ sinh nghèo kia xuất hiện.
Chỉ có tôi mới làm được.
--------------------------
Cảm ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ, vì lý do duyệt truyẻn và link truyện nên sốp sẽ đăng nhiều truyện vào cùnng một bộ, tên chương mình sẽ viết tên truyện và số tập để mọi người có thể dễ dàng tìm được bộ truyện. Rất mong tiếp tục được mọi người ủng hộ :33