Số Báo Danh

Trúc Mã Thất Thủ (6)

Ba của Hứa Triệt đến trường.

Ông ta tát mạnh một cái, suýt nữa đã khiến Hứa Triệt ngã xuống đất.

“Thằng nhãi! Tao thấy mày đúng là lớn gan rồi! Ngay cả Thịnh Hạ mà mày cũng dám đánh! Mày ngứa đòn đúng không? Thèm bị đánh đúng không!”

Ông ta nói xong còn định đá thêm cú nữa, nhưng Thẩm Mộng Chân đã nhanh chóng ngăn lại.

“Chú ơi, Hứa Triệt chỉ muốn bảo vệ cháu thôi. Nếu chú muốn đánh thì đánh cháu đi!”

Hứa Triệt nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lẽo:

“Nếu ông dám động vào cậu ấy, tôi sẽ liều mạng với ông.”

Tôi không muốn dây dưa thêm với bọn họ, bèn hỏi thầy giáo:

“Em có thể về được chưa ạ?”

Giọng tôi khàn đặc, nói chuyện cũng khó khăn.

Thầy giáo nào còn tâm trí quan tâm đến tôi.

Lúc tôi rời đi, quay đầu lại nhìn thấy cảnh Hứa Triệt và ba cậu ta đang vật lộn với nhau, còn Thẩm Mộng Chân và thầy giáo thì đứng giữa can ngăn.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Tối về nhà, tôi thấy mẹ Hứa Triệt đã ngồi chờ ở đó.

Vừa nhìn thấy tôi, bà sững sờ, vội đưa tay lên bụm miệng: “Thịnh Hạ, Hứa Triệt nó...”

Mẹ tôi cũng hoảng sợ, chạy lại hỏi: “Cái vết trên cổ này là do Hứa Triệt làm à?”

Tôi gật đầu, nhân cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện:

“Dì à, dì cũng thấy rồi đó. Hứa Triệt bây giờ rất ghét con. Sau này nếu có chuyện gì, dì tự tìm cậu ta nhé. Con không giúp được dì nữa đâu.”

“Hạ Hạ…”

Mẹ Hứa Triệt thở dài, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Ba thấy tôi bị thương thì đau lòng đến mức muốn qua nhà Hứa Triệt để đòi lại công bằng.

Tôi vội ngăn ông ấy lại, nói:

“Không cần đâu ba. Dù sao con cũng sắp xuất ngoại rồi, con không muốn dính líu gì đến Hứa Triệt nữa.”

Ba tôi thở dài:

“Con gái à, uất ức cho con rồi.”

Không.

Tôi lắc đầu:

“Ba à, con không uất ức chút nào.”

Tôi nói thật.

Được sống, được theo đuổi ước mơ của mình, chỉ bị bóp cổ một chút thì có gì phải khổ sở.

Hôm sau, Thẩm Mộng Chân tìm tôi để xin lỗi.

“Thịnh Hạ, xin lỗi cậu. Hứa Triệt thật sự quá kích động. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu.”

“Nhưng tôi thực sự không có lấy quỹ lớp. Hứa Triệt đã thay tôi trả lại rồi. Cậu ấy...”

“Chuyện của hai người không cần phải báo với tôi.”

Tôi cắt ngang việc âm thầm khoe ân ái của cô ta.

Kiếp trước, cô ta cũng thường xuyên làm mấy chuyện thế này. Bề ngoài thì tỏ vẻ làm bạn với tôi, nhưng thực chất là muốn khoe sự ưu việt của mình.

Khi đó tôi đã bị cô ta chọc tức đến mức làm nhiều việc mà sau này phải hối hận.

Cùng một loại bẫy, tôi tuyệt đối sẽ không mắc lại lần hai.