Chuông điện thoại của Tô Diệu Diệu vang lên, cô nói với Ninh Trí Viễn một tiếng rồi chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Một lát sau, Tô Diệu Diệu chạy vào, vẻ mặt hớn hở: "Thầy, bạn trai em hẹn em đi dạo, anh ấy có xe, có thể tiện đường đưa thầy về."
Ninh Trí Viễn nheo mắt. Giờ này, trong thời tiết này, có người lại đến hẹn đi dạo sao? Những lời về yêu sớm vừa rồi, bây giờ rút lại còn kịp không nhỉ?… Chờ chút, nếu người kia có xe thì có nghĩa là bạn trai của Tô Diệu Diệu không phải là bạn học, mà là một người bên ngoài xã hội?
"Được rồi, vậy thì phiền em rồi," Ninh Trí Viễn mỉm cười. Cậu phải xem thử tên xấu xa nào không biết xấu hổ dám đến cướp học sinh của mình.
Ba phút sau, một chiếc Rolls-Royce xuất hiện trước cửa căn nhà kiểu tây tinh xảo. Người đàn ông mặc bộ vest đen, đeo kính râm đen bấm chuông cửa.
Tô Diệu Diệu và Ninh Trí Viễn mở cửa, người đàn ông nói: "Tiểu thư Tô, tổng giám đốc đã đến, xin mời lên xe."
Khi nghe đến từ "tổng giám đốc," mắt Ninh Trí Viễn lập tức giật giật. Người đàn ông đó còn cầm theo một chiếc ô đen khổng lồ.
Tô Diệu Diệu vội vàng chạy ra ngoài: "Thầy, đây là tài xế của bạn trai em, chúng ta đi thôi."
Chờ đã, họ không mang ô sao... à, tài xế mang ô rồi, chiếc ô này đủ che cho cả ba người bọn họ.
Ninh Trí Viễn lên xe, Tô Diệu Diệu ngồi cùng bạn trai cô bé ở hàng ghế sau, còn cậu ngồi ở ghế phụ. Cậu quay đầu lặng lẽ nhìn một cái, chỉ thấy Tô Diệu Diệu nhào vào lòng người đàn ông đeo kính gọng vàng, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào: "Anh Quân Đình, em rất nhớ anh."
Không thể nhìn nữa, nhìn nữa sẽ thành bất lịch sự. Ninh Trí Viễn ngồi ngay ngắn, vểnh tai lên lắng nghe.
Chiếc xe chạy rất nhanh, hai người ngồi phía sau ấm áp thủ thỉ với nhau, Phó Quân Đình hỏi Tô Diệu Diệu đêm nay đi học có mệt không, rồi họ nói vài chuyện vui vẻ đã xảy ra trong ngày.
Anh ta dịu dàng vuốt tóc Tô Diệu Diệu, thật lâu sau, ánh mắt thoáng qua ba phần bối rối, ba phần đau đớn, ba phần thanh thản và ba phần vui vẻ.
"Diệu Diệu, anh vốn định để một lúc nữa mới nói chuyện này với em, nhưng..." Anh ta đột nhiên lạnh lùng quyết định, đẩy Tô Diệu Diệu ra, "Chúng ta không còn phù hợp nữa."
Tô Diệu Diệu ngây người: "Có chuyện gì vậy, anh Quân Đình?"
Phó Quân Đình than nhẹ một hơi, vẻ mặt lạnh lùng xa cách mà Tô Diệu Diệu chưa bao giờ thấy trước đây: "Cô ấy đã về nước rồi, chúng ta chia tay đi. Xin lỗi, anh chỉ coi em là thế thân của cô ấy. Anh có thể cho em 500 vạn làm bồi thường, sau này chúng ta không cần gặp lại nhau nữa."
Ninh Trí Viễn cảm thấy mình giống như bị ù tai.
Cái gì? Cái gì cơ? Thế thân đâu ra thế này?
Cảm giác kỳ lạ khi Tô Diệu Diệu cứ mặc váy trắng mãi rối cuộc có lời giải thích, còn đi học violin... Chết tiệt, tiểu thuyết thế thân chó má này. Nhưng chuyện này không hợp lý? Thế thân văn học sao lại xuất hiện trong thế giới học sinh trung học? Cái tiểu thuyết này làm sao có thể qua tɧẩʍ ɖυyệt vậy?
Phó Quân Đình còn tiếp tục nói: "Cô ấy năm đó cũng giống em, là một học sinh trung học, cũng trong sáng và đáng yêu như vậy. Bây giờ, cô ấy trở nên càng lộng lẫy lóa mắt, anh muốn theo đuổi lại cô ấy."