Ninh Trí Viễn choáng váng đến mức không thể nói được lời nào, tài xế ngồi bên cạnh mặt không chút biểu cảm, như thể đã quen với chuyện này, khi dừng đèn đỏ còn vươn tay vỗ nhẹ vai cậu.
Tô Diệu Diệu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước mắt đau khổ: "Vậy anh nói thích em đều là lừa em sao? Em chỉ là món đồ mà anh có thể gọi đến là đến, đuổi đi là đi phải không?"
Phó Quân Đình khẽ mở môi mỏng, lạnh lùng nói: "Đúng vậy."
"Phó Quân Đình, anh là tên phản bội! Đồ đàn ông không có lương tâm! Em không cần tiền của anh, em chỉ muốn ở bên anh, chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta trong suốt thời gian qua đều là giả sao? Chẳng lẽ anh thực sự không có chút nào thích em sao? Chẳng lẽ tất cả những lời nói ngọt ngào anh đã nói đều là giả sao?" Tô Diệu Diệu đau đớn hét lên, cô đột nhiên vung tay tát mạnh vào mặt người đàn ông, nhưng với anh ta, loại trình độ này chỉ giống như mèo con gãi ngứa mà thôi.
Phó Quân Đình vô tình nói: "Anh đã nói rồi, em là một mèo hoang xinh đẹp, nhưng mèo hoang không thích hợp nuôi trong nhà. Chú Lưu, tiễn khách."
Tiễn khách? Tiễn khách cái gì? Ninh Trí Viễn vẫn chưa kịp phản ứng thì tài xế đã đột ngột đạp mạnh phanh, chiếc xe lắc lư, cậu bị quăng qua quăng lại, ngay sau đó tài xế mở cửa xe: "Tô tiểu thư, Ninh tiên sinh, xin mời xuống xe."
Ninh Trí Viễn hoảng hốt mà xuống xe. Tài xế còn tốt bụng đưa cho cậu một chiếc ô, vỗ vỗ lưng cậu: "Ninh tiên sinh, giữ gìn sức khỏe."
Ninh Trí Viễn đứng dưới ô, hai tay cầm chặt cán ô. Bên cạnh, Tô Diệu Diệu không hề có hình tượng mà ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở, chiếc xe vυ't qua, mang theo cả tâm hồn cậu chạy mất.
Tô Diệu Diệu trang điểm đã bị khóc nhoè, chiếc váy trắng cũng dính đầy vết bẩn, cả người trông rất thảm hại. Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi xuống định an ủi cô: "Diệu Diệu, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Rời xa tên đàn ông vô lương tâm này, đó là chuyện tốt. Em còn có rất nhiều thời gian, rất nhiều tuổi trẻ, với điều kiện của chúng ta, chúng ta có thể tìm một người bạn trai tốt hơn gấp trăm lần anh ta, đúng không? Em cầm ô giúp thầy nhé, thầy gọi xe cho em, để thầy đưa em về."
Chiếc ô quá nặng, gió thổi một cái nếu không dùng cả hai tay thì cậu không thể cầm nổi.
Tô Diệu Diệu vùi đầu vào giữa đầu gối, dường như là vừa nấc lên mấy tiếng, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc ô trong tay Ninh Trí Viễn, đột ngột đứng dậy, giận dữ đập mạnh chiếc ô xuống đất, hung dữ dẫm lên hai cái, cắn môi, trừng mắt nhìn cậu: "Em không cần bất cứ thứ gì của anh ta!"
Nói xong, cô bé quay người bỏ đi, chiếc ô bị gió thổi bay, Ninh Trí Viễn đứng sững tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, ngẩn người nhìn chiếc ô bay mất, kính mắt của cậu bị mưa làm mờ đi, cơ thể trong đêm lạnh run lên bần bật. Cậu nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra tối nay, nhịn rồi lại nhịn, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, cùng xúc động muốn hò hét chửi bới "Chết tiệt" mà lấy điện thoại ra, gửi cho Tô Diệu Diệu bốn bộ đề thi, kèm theo dòng chữ: "Hoàn thành trong đêm nay."
Điện thoại bị nước mưa xối ướt sũng, ngón tay Ninh Trí Viễn run rẩy lau đi nước mưa, cố gắng gọi một chiếc taxi cho mình giữa khu ngoại ô.
Lúc này, một chiếc Maybach dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong liếc nhìn cậu, cười như không cười: “Bị đá rồi à? Thế nào, có hứng thú làm mợ của con bé, trả thù lại không?”
Mắt Ninh Trí Viễn đều xuất hiện bóng chồng, bất đắc dĩ buông điện thoại xuống. Cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện hôm qua uống ba chai sữa bò rồi bị tiêu chảy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
"Chết tiệt!!!"
Một tiếng gào thét đầy căm phẫn và tức giận phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm tối.