Trạng Thái Tinh Thần Quá Tuyệt Vời

Chương 5: Học sinh "thế thân" của tôi (1)

Tô Diệu Diệu sống trong một căn nhà kiểu tây cách trường đại học của Ninh Trí Viễn không xa.

Ninh Trí Viễn ngựa quen đường cũ bấm chuông. Cửa mở nhanh chóng, một cô gái mặc váy trắng xuất hiện, mỉm cười ngoan ngoãn với Ninh Trí Viễn và nói: "Chào thầy ạ."

Ninh Trí Viễn cũng cười lại: "Chào em, ăn cơm chưa?"

"Em vừa ăn xong rồi. Thầy ăn chưa? Thầy có muốn ăn chút gì không?"

Ninh Trí Viễn bước vào nhà, thay dép lê, nói: "Tôi cũng ăn rồi. Hôm qua bài tập có chỗ nào không hiểu không? Chúng ta sẽ giải thích những phần em chưa làm được trước."

"Có đấy thầy! Hôm qua em suy nghĩ mãi…"

Hai người ngồi bên bàn học, đều chăm chỉ và nỗ lực. Ninh Trí Viễn trong lòng không khỏi thở dài thoải mái: "Đối thoại bình thường quá." Sáng nay, sau khi Bạch Liễm quay lại, cậu ấy vẫn luôn bận rộn với bài vở, không có cơ hội để phát động kỹ năng đối thoại nghịch thiên.

Tô Diệu Diệu học bù môn toán, bài tập tối hôm qua không biết làm là câu hỏi cuối cùng. Ninh Trí Viễn kiên nhẫn chỉ cho cô, trước hết làm những bước mình có thể làm, rồi quay lại làm nốt phần còn lại, cách này hiệu quả hơn.

Sau khi sửa xong bài tập, lại luyện thêm một vài bài tập nhỏ, buổi học hôm nay cũng đã kết thúc. Ninh Trí Viễn nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, còn khoảng mười mấy phút nữa mới hết giờ học, vì thế hỏi: "Hôm nay kế hoạch học tập đã xong, còn mười mấy phút nữa, Diệu Diệu muốn làm bài tập tiếp hay là học trước bài của ngày mai?"

Tô Diệu Diệu có chút ngại ngùng, dùng ngón trỏ cọ gương mặt, lí nhí nói: "Ừm… thầy, em muốn nghỉ một chút, thầy có thể trò chuyện với em không?"

Ninh Trí Viễn mỉm cười dịu dàng: "Tất nhiên rồi."

"Ừm…" Khuôn mặt Tô Diệu Diệu đỏ lên, ánh mắt lảng tránh, "Thầy, em chỉ nói cho một mình thầy biết, thầy đừng nói với ba mẹ em nhé?"

"Đương nhiên rồi," Ninh Trí Viễn cười nhẹ, "Với phụ huynh của học sinh, tôi chỉ nói chuyện về học tập thôi."

Tô Diệu Diệu yên tâm, ánh mắt lấp lánh, rồi nhẹ nhàng nói: "Thầy thấy em hôm nay mặc váy trắng có đẹp không?"

Ninh Trí Viễn nhạy bén mà nhận ra cái gì đó, gần đây Tô Diệu Diệu thường xuyên mặc váy trắng, nhưng cậu không vội trả lời, mà chỉ mỉm cười đợi cô tiếp tục.

Tô Diệu Diệu càng đỏ mặt "Bạn trai em bảo là em mặc váy trắng rất đẹp."

"Bạn trai?" Vẻ mặt Ninh Trí Viễn có chút nghiêm trọng. Tô Diệu Diệu đang yêu sớm.

Tô Diệu Diệu giống như mở máy hát, đem tất cả mọi chuyện đều chia sẻ: "Ừm… em thực sự có bạn trai rồi. Em biết là yêu sớm không tốt, nhưng em cảm thấy em trở nên tốt hơn khi ở bên anh ấy. Anh ấy thật sự rất tốt, rất dịu dàng, luôn động viên em tự tin hơn, chính vì anh ấy mà em mới học thêm với thầy, còn học chơi đàn violin. Em giờ đây cảm thấy càng yêu thích chính mình hơn trước…"

Cô trộm liếc nhìn sắc mặt của Ninh Trí Viễn, rồi tiếp tục: "Em muốn chia sẻ chuyện này với người khác, muốn nói với người khác anh ấy tốt thế nào, nhưng tình cảm của chúng em hiện tại không được mọi người chúc phúc, em chỉ dám kể với thầy thôi…"

Ninh Trí Viễn tổ chức lại ngôn ngữ rồi nói: "Chúng ta không khuyến khích yêu sớm vì ở độ tuổi của các em, các em vẫn chưa đủ trưởng thành, tương lai quá nhiều điều chưa chắc chắn, ngoài việc ảnh hưởng đến việc học còn dễ làm lãng phí thời gian. Đặc biệt là đối với các bạn nữ, nếu không biết tự bảo vệ mình, rất dễ bị tổn thương. Tuy nhiên, nếu như các em biết đúng mực, và mối quan hệ này thực sự mang lại động lực để phát triển tốt hơn trong học tập và cuộc sống, thì thầy cũng không hoàn toàn phản đối, đó là một trải nghiệm quý giá."

Mắt Tô Diệu Diệu có chút đỏ: "Thầy, cảm ơn thầy."

"Ầm!"

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng sấm thật lớn, ngay sau đó là một tia chớp sáng rực cắt ngang bầu trời, những hạt mưa tầm tả đổ xuống. Ninh Trí Viễn bước đến bên cửa sổ, nghe thấy tiếng mưa đập vào kính, mày hơi cau lại. Chết thật, cậu hôm nay quên mang ô rồi.