Bạch Liễm không thể tin nổi: “Cậu cũng muốn chia rẽ chúng tớ sao?”
… Cái gì? Anh ơi, logic của anh sai rồi đấy.
“Tớ không muốn chia rẽ các cậu, nhưng thử nghĩ xem, cậu giúp đỡ anh ta bao lâu, chăm sóc anh ta bao lâu, giờ anh ta cho cậu tiền là vì báo đáp. Cậu cũng không muốn dùng cái này để ép buộc anh ta ở bên cậu chứ? Nếu vậy thì tình cảm của các cậu sẽ không còn thuần túy nữa. Với thân phận của anh ta, cậu không có đủ địa vị, làm sao có thể ở bên nhau, làm sao có thể đứng ngang hàng với anh ta được? Cậu chỉ sẽ trở thành người phụ thuộc thôi. Nhưng nếu anh ta cho cậu 500 vạn, giúp cậu có vốn để gây dựng sự nghiệp, cậu có thể dùng số tiền ấy tạo dựng một mảnh trời, thành công, sau đó hoa lệ xuất hiện trước mặt anh ta như một người đồng cấp, liệu anh ta có nhìn cậu bằng con mắt khác không? Liệu anh ta có yêu cậu lần nữa không?”
Ninh Trí Viễn thực sự muốn nói rằng, sao không lấy 500 vạn bao nuôi một tiểu bạch kiểm, sống thoải mái rồi lại đổi người yêu đi, nhưng xét thấy Bạch Liễm có thuộc tính “não yêu đương cấp độ tối thượng,” cậu đành phải đổi cách nói.
Bạch Liễm ở đầu bên kia im lặng tự hỏi trong chốc lát, hít mũi một cái, giọng mũi nhẹ nhàng pha chút khóc lóc: “Nhưng tớ không biết làm thế nào để gây dựng sự nghiệp.”
“Vậy lúc này cậu cần một người đồng hành vững chắc để giúp đỡ cậu. Tiểu Bạch à, chúng ta hợp tác đi, giao cho tớ, tớ sẽ giúp cậu!”
Trước tiên mở một trung tâm gia sư! Kiếp trước, gia đình cậu chính là làm trung tâm gia sư, cậu rất rành về cách vận hành nó.
“Được rồi! Tối nay tớ không về ký túc nữa, tớ sẽ ở khách sạn một mình, yên tĩnh chút.”
“Ừ, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Ninh Trí Viễn lừa Bạch Liễm xong, hài lòng tắt điện thoại rồi bước lên con đường về phòng ký túc xá.
Cậu ở trong một phòng bốn người, nhưng trong phòng này còn hai người khác: một người là thiên tài công nghệ, hiện đang gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài, không hay trở về; người còn lại là một vương gia ở cổ đại, xuyên không đến đây, gì cũng không làm, hiện tại tạm nghỉ học đi đóng phim cổ trang, cho nên tối nay trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu làm xong bài tập, mọi chuyện ở câu lạc bộ đã hoàn toàn bị vứt lại sau đầu. Chuẩn bị nghịch điện thoại một lát, nhìn vào WeChat, thấy có một chấm đỏ ở góc dưới bên phải.
Cậu mở ra, thấy ảnh đại diện là cảnh bờ biển, tên là Hải Nạp Bách Xuyên, tin nhắn xác nhận: “Chào bạn, làm quen nhé!”
Ninh Trí Viễn từ chối ngay lập tức.
Một lát sau, điện thoại đột nhiên reo lên. Giọng phụ nữ bên kia vang lên chói tai: “Ninh Trí Viễn, mày có bản lĩnh rồi nhỉ, dám chặn tao, còn từ chối yêu cầu kết bạn của đối tượng mai mối, mày định làm phản à!”
Ninh Trí Viễn biểu cảm vặn vẹo, đưa điện thoại ra xa, lập tức tắt máy và chặn luôn số này. Đối tượng mai mối gì chứ? Cậu mới bao nhiêu tuổi? Người kia nhìn có vẻ ít nhất cũng trên 40, lại đi học người khác yêu đương qua mạng? Thật sự là xui xẻo!
Cậu tắt điện thoại, nhắm mắt lại, kết thúc một ngày đầy hỗn loạn.
Ngày hôm sau, thức dậy, mọi thứ lại tốt đẹp trở lại. Tiểu thuyết cẩu huyết rất nhiều, nhưng tiểu thuyết thuần vườn trường cẩu huyết lại khá ít, vườn trường chủ yếu vẫn là ngọt văn, hơn nữa đối với học hành miêu tả cũng không xằng bậy, cho nên Ninh Trí Viễn rất thích mỗi lần lên lớp, tất cả đều khiến cậu cảm giác vô cùng bình thường.
Sinh viên thường là tung tăng nhảy nhót hoặc là muốn sống muốn chết, nhìn một cái là thấy vui mắt.
Học xong, làm bài tập xong, chơi bóng xong, lại đến lúc kiếm tiền. Học sinh của cậu cũng là một đứa bé đáng yêu bình thường, năm nay mới lên lớp 10. Mỗi bài tập cậu giao đều làm rất chăm chỉ, dù căn bản còn yếu nhưng đang tiến bộ từng ngày, lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Ninh Trí Viễn thỉnh thoảng cũng sẽ tâm sự với cô bé vài câu.